Ám Sát Thái Tử Đương Triều

Chương 20: NGOẠI TRUYỆN  6 – 【Chử Sư Thành】

Chương trước

Chương sau

Ta thật muốn nói — kẻ đã chỉ điểm cho Hình bộ về tội danh của người, chính là ta.

 

Người mắc nợ bao kẻ khác, nay cũng đã đến lúc phải trả.

 

Nhưng cuối cùng, ta chẳng nói gì, chỉ khẽ cười, nhẹ giọng đáp: “Phụ vương, lúc này đây, nếu không muốn chết, chúng ta chỉ còn một con đường — bức vua thoái vị.”

 

Những binh sĩ riêng mà người bí mật huấn luyện đã đến lúc để Hoàng tổ phụ biết rồi.

 

Những âm mưu năm xưa người dùng để diệt tam thúc, cũng nên để Hoàng tổ phụ biết rồi.

 

Đã đến lúc để người hiểu rõ — dưới quyền uy của hoàng thất, vẫn còn công lý, vẫn còn lòng dân.

 

Phụ vương ta vốn dĩ đã có ý đồ tạo phản từ lâu, nay nghe ta nhắc đến, lập tức vứt bỏ bình rượu, kéo ta cùng nhau mưu tính kế hoạch.

 

… 

 

Thất bại là điều hiển nhiên.

 

Ngay từ đầu, ta đã không định giúp người thắng.

 

Tất cả kế hoạch, từ số lượng quân lính, thời gian hành động, đều do ta bí mật báo lại cho thất thúc.

 

Phụ vương bại trận, bị giam vào ngục.

 

Sau đó, thất thúc vào thăm ta, lạnh lùng hỏi: “Tại sao phải cùng với phụ vương ngươi tạo phản? Ngươi biết rõ, chỉ cần ngươi không tham gia, Hoàng tổ phụ chắc chắn sẽ bảo toàn tính mạng cho ngươi.”

 

Vì sao ư?

 

Bởi vì phụ vương ta đã bị quyền lực làm mờ mắt, nhưng mấy vị trắc phi của người thì vẫn tỉnh táo.

 

Họ biết rõ rằng cuộc bức vua này không có cơ hội chiến thắng.

 

Hơn nữa, dù có thắng đi chăng nữa, thì trong sử sách, cái tên của người cũng sẽ bị bêu riếu muôn đời.

 

Vậy nên, họ không ngừng ở bên người thì thầm khuyên nhủ, thuyết phục người từ bỏ.

 

Nhưng ta không thể để người có đường lui.

 

Ta phải buộc người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạo phản.

 

Ta phải khiến người, bằng bất cứ giá nào, cũng phải rửa sạch nỗi oan cho Mặc gia.

 

Bởi đó là điều mà người con gái ta yêu tha thiết mong muốn.

 

Ta không cho phép bất cứ sai sót nào xảy ra.

 

Ta nhìn thất thúc, nhàn nhạt đáp: “Ta sợ có một ngày, khi tỉnh ngộ, ta sẽ tìm ngươi báo thù cho phụ vương.”

 

Hôm Mặc Nhu đến tìm ta, ta biết nàng cũng muốn hỏi ta một câu giống như thất thúc.

 

Giữa ta và nàng, đã không còn khả năng nào nữa.

 

Vậy thì thà rằng ta dứt khoát cắt đứt toàn bộ liên hệ giữa chúng ta.

 

Để nàng có thể hoàn toàn an tâm, bước vào cuộc hôn nhân với thất thúc.

 

… 

 

Tháng thứ bảy ta bị giam trong Tông Nhân phủ, thất thúc lập hậu.

 

Ba ngày sau, người đích thân đến thăm ta.

 

Người hỏi: “Ngươi có biết A Nhu thích gì không?”

 

“Nhiều năm qua, ta chỉ lo cùng nàng tổn thương lẫn nhau, chưa từng chú ý đến những điều nàng thực sự thích. Dường như ta ban thưởng thứ gì, nàng cũng chưa từng tỏ ra đặc biệt vui vẻ.”

 

Ta hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận, nhịn xuống không mắng người.

 

Năm đó Thất thúc ngày ngày lượn lờ trong phủ tướng quân, số ngày ở đó còn nhiều hơn ở trong cung!

 

Hắn có thể không biết A Nhu thích gì hay sao?!

 

Tên khốn này rõ ràng đến đây để khoe khoang ân ái với ta mà!

 

Nhưng ta vẫn giữ nụ cười trên môi, thong thả đáp lại: “Nàng thích gì ta không rõ, nhưng ta biết, nàng không thích phu quân của mình nạp thiếp.”

 

“Nàng từng nói — đã thích nàng, thì không thể thích người khác nữa, nàng rất hung dữ đấy.”

 

Thất thúc khẽ gật đầu, cùng ta trò chuyện đôi câu.

 

Đến khi đứng dậy rời đi, người bỗng nhiên nghiêm túc nói: “A Thành, phải sống. Nếu ngươi chết, nàng sẽ đau lòng.”

 

Lúc ấy ta mới sực tỉnh — hóa ra thất thúc không phải đến đây để khoe khoang ân ái, mà là vì lo ta không chịu nổi sự giam cầm trong Tông Nhân phủ, sẽ chọn cách kết liễu bản thân.

 

Người sợ ta chết, Mặc Nhu sẽ áy náy, sẽ đau khổ.

 

Người hiểu nàng đến nhường nào…

 

… 

 

Lúc này, ta ngẩn người nhìn những đóa đào trong sân.

 

Chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

 

Giây lát sau, cửa viện bị đẩy ra, thất thúc khoác trên mình bộ thường phục, xuất hiện nơi ngưỡng cửa.

 

Ta mỉm cười, gọi một tiếng: “Thất thúc.”

 

Người khẽ vén vạt áo, ung dung ngồi xuống bên cạnh ta, nhẹ giọng nói: “A Thành, hoa đào bên ngoài còn nở rộ hơn thế này.”

 

“Đừng tự giam mình trong đây nữa. Giang sơn Đại Chu, núi sông tươi đẹp, ra ngoài ngắm nhìn một chút đi.”

 

—Hoàn—

 

Hết Chương 20: NGOẠI TRUYỆN  6 – 【Chử Sư Thành】.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page