Chương 2:
13/03/2025
Chương 1:
13/03/2025
Chương 3:
13/03/2025
Chương 4:
15/03/2025
Chương 5:
15/03/2025
Chương 6:
15/03/2025
Chương 7:
15/03/2025
Chương 8:
15/03/2025
Chương 9:
15/03/2025
Chương 10:
18/03/2025
Chương 11:
18/03/2025
Chương 12:
18/03/2025
Chương 13:
18/03/2025
Chương 14:
18/03/2025
Chương 15: NGOẠI TRUYỆN 1 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 16: NGOẠI TRUYỆN 2 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 17: NGOẠI TRUYỆN 3 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 18: NGOẠI TRUYỆN 4 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 19: NGOẠI TRUYỆN 5 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 20: NGOẠI TRUYỆN 6 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Ba giây sau, ta kích động thật rồi.
Ta lập tức xé cổ họng mà gào lên: “Phụ thân a—!!!”
Ngay lúc ta gào đến xé gan xé ruột, bỗng dưng ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Chử Sư Thành.
Y vận bạch y, đôi mày tuấn tú nhíu chặt, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, ta còn đang đau đầu suy nghĩ làm sao để bám lấy y đây.
Sau một thoáng cân nhắc, một tiểu thư khuê các vừa mới nhà tan cửa nát, rơi vào cảnh người thân đều mất, thì phải có dáng vẻ thế nào mới đúng?
Ta lập tức bước vào vai diễn.
Nắm chặt lấy tay áo y, khóc đến lê hoa đẫm mưa, dáng vẻ như mất hết thần trí, sau đó giả vờ ngất xỉu.
Lần sau tỉnh lại, đã là ngày hôm sau…
Khụ… Hình như ta giả ngất hơi đạt, thế mà ngủ quên luôn mất rồi.
Vừa mở mắt ra, liền thấy Chử Sư Thành đang ngồi ngay bên giường.
Thấy ta tỉnh lại, y lập tức nắm lấy tay ta, bộ dáng còn đau lòng hơn cả ta — một nữ tử vừa mất cả gia tộc.
“A Du, muội tỉnh là tốt rồi.”
Ta nuốt nước bọt, định mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng khô khốc, một chữ cũng không thốt ra được.
Không phải vì ta nhập vai quá sâu, mà là tối qua gào quá sung, lại còn bị sặc khói vài lần, giờ cổ họng đau rát đến khó chịu.
Chử Sư Thành thấy ta há miệng mà không thể nói ra lời, lập tức đưa nước đến.
Ta uống một hơi, suýt nữa thì bật cười.
Dù quá trình có chút trắc trở, nhưng kết quả lại hoàn mỹ, rốt cuộc cũng thành công tiến vào Thái tử phủ!
May mà ta kịp thời nhịn lại, nhanh chóng nắm chặt lấy tay áo y, bắt đầu nức nở nghẹn ngào: “Tại sao mệnh của ta lại khổ như vậy chứ! Rõ ràng chỉ muốn mượn một thân phận thôi mà, cớ gì vận mệnh lại đối xử với ta thế này!”
Chỉ có ta biết rõ mình đang thầm rủa cái gì.
Chử Sư Thành thì một chữ cũng không nghe ra được.
Y chỉ luống cuống ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, dịu giọng trấn an: “Đừng sợ, còn có ta đây.”
Nghe y nói xong câu ấy, cuối cùng ta cũng nghẹn ngào thốt ra câu đầu tiên mà y có thể nghe rõ: “Điện hạ…”
Diễn xuất của ta vô cùng xuất sắc, giọng nói run rẩy, mang theo bi thương của một nữ tử mất cả gia tộc.
Chỉ tiếc rằng, do hôm qua gào quá hăng, giọng ta bây giờ khàn đặc như một con vịt đực, ngoài điểm đó ra thì không có sai sót nào cả.
Ta thầm nghĩ: Hôm qua không nên gào lớn như vậy, chỉ e sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, cổ họng mình cũng đi đời luôn mất.
Ngay lúc ta còn đang xót thương cho chính mình, thì người của Hình Bộ đã đến Thái tử phủ tìm ta.
Tể tướng đương triều trong một đêm toàn gia bị thiêu rụi, nếu vụ án này không điều tra rõ ràng, đủ để Hình Bộ Thượng thư uống một bát dấm chua rồi.
Vì vậy, lần này chính Hình Bộ Thượng thư tự mình đến.
Ta đã sớm chuẩn bị lời đối đáp, liền nói ngay: “Ta không biết gì cả, tối qua có ra ngoài ăn khuya.”
Nói đoạn, ta lập tức ôm chặt lấy chân Hình Bộ Thượng thư, khóc đến lê hoa đẫm mưa: “Đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho ta a! Nhất định là có kẻ ác ý phóng hỏa!”
Hình Bộ Thượng thư thấy ta hỏi gì cũng không biết, sắc mặt rõ ràng có chút khó chịu, nhưng cũng không thể phát hỏa với một cô nhi vừa mới mất cả nhà như ta, chỉ đành an ủi: “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nếu thật sự có kẻ ác ý phóng hỏa, tất sẽ không dung thứ!”
3.
Chử Sư Thành an bài cho ta ở Tây Uyển của Thái tử phủ.
Đợi Hình Bộ Thượng thư rời đi, ta liền ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm vào một đóa hoa vô danh bên ngoài, trầm tư suy nghĩ làm sao để bám trụ tại Thái tử phủ, lại có thể thần không biết quỷ không hay mà lấy mạng Thái tử.
Chử Sư Thành thấy ta lặng thinh không nói, nghĩ rằng ta quá mức bi thương.
Y mấy lần muốn mở lời an ủi, nhưng lại sợ chạm đến vết thương lòng của ta, cuối cùng đành nuốt lời vào bụng.
You cannot copy content of this page
Bình luận