Chương 2:
13/03/2025
Chương 1:
13/03/2025
Chương 3:
13/03/2025
Chương 4:
15/03/2025
Chương 5:
15/03/2025
Chương 6:
15/03/2025
Chương 7:
15/03/2025
Chương 8:
15/03/2025
Chương 9:
15/03/2025
Chương 10:
18/03/2025
Chương 11:
18/03/2025
Chương 12:
18/03/2025
Chương 13:
18/03/2025
Chương 14:
18/03/2025
Chương 15: NGOẠI TRUYỆN 1 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 16: NGOẠI TRUYỆN 2 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 17: NGOẠI TRUYỆN 3 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 18: NGOẠI TRUYỆN 4 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 19: NGOẠI TRUYỆN 5 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 20: NGOẠI TRUYỆN 6 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Ta gần như vô thức nhớ lại cảnh tượng năm đó — Mặc Nhu bị giam trong xe tù, suýt nữa đã bị áp giải quan một đao kết liễu.
Trong vô thức, ta bật thốt lên một tiếng: “A Nhu!”
Ta biết nàng chính là A Nhu — là khi đại phu trong phủ đến xem thương thế của nàng.
Những vết thương chồng chất trên người, toàn bộ đều là những vết tích mà nàng đã phải chịu đựng khi bị Hình bộ giam cầm năm đó.
Dù ba năm đã trôi qua, nhưng vẫn khủng khiếp đến mức khiến đại phu hít một hơi lạnh, run giọng gọi ta: “Điện hạ…”
Ta cứ tưởng đại phu định nói rằng nàng không cứu được nữa.
Không màng nam nữ khác biệt, ta vội chạy đến nhìn.
Chỉ một ánh mắt, ta đã nhận ra — nàng không phải Tức Mặc Dư, mà là Mặc Nhu.
Những vết thương ấy, ba năm trước khi ta đến tìm thất thúc, người đã từng kể với ta.
Khi đó, thất thúc nói: “Ngươi có biết người con gái mà ngươi yêu đã phải chịu đựng những gì trước khi chết hay không?”
“Ba chiếc xương sườn gãy nát, khắp người không còn lấy một tấc da thịt lành lặn, toàn thân đầy những vết bỏng.”
“Khi ta thu liệm thi thể nàng, thậm chí vẫn còn có thể cảm nhận được cơn đau đớn của nàng.”
Cũng chính vì vậy mà thất thúc thất vọng về ta, bảo ta quay về tiếp tục làm một kẻ an phận.
Người đã nói rõ mọi thứ như vậy, nhưng ta vẫn chọn im lặng trước chuyện lật lại vụ án của Mặc gia.
Có lẽ, cũng vì sự im lặng đó của ta năm ấy, nên thất thúc mới không nói cho ta biết rằng Mặc Nhu vẫn còn sống.
…
Sau khi đại phu chữa trị xong, ta ngồi canh chừng nàng suốt cả đêm.
Đã rất nhiều lần, ta muốn đưa tay xé bỏ lớp dịch dung trên khuôn mặt nàng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Nàng hẳn là không muốn đối diện với ta bằng thân phận Mặc Nhu nữa.
…
Ngày hôm sau, nàng tỉnh lại.
Ta nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Nàng yên tâm, lần này, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt nàng lóe lên một tia giễu cợt.
Ba năm trước, ta đã không thể bảo vệ nàng.
Ba năm sau, nàng không còn tin ta nữa.
Tối hôm đó, khi nàng lặng lẽ rời khỏi Đông cung, ta đã đi theo nàng từ xa.
Chỉ vì tối qua ta ở cạnh nàng suốt đêm, nên phụ vương tạm thời chưa ra tay.
Nhưng người mà phụ vương muốn giết, làm sao có thể để nàng thực sự sống sót rời đi?
Nàng vừa bước ra khỏi cửa Đông cung, ám vệ của phụ vương đã ập đến.
Ta còn chưa kịp ra tay, thì ám vệ của thất thúc từ trong bóng tối đã xuất hiện, nhanh chóng giải quyết sạch sẽ người của phụ vương.
Ta không thể không thừa nhận — Người duy nhất có thể thực sự bảo vệ nàng, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là thất thúc.
Phụ vương ta lại tưởng rằng ta một lần nữa cứu Tức Mặc Dư.
Khi ta trở về phủ, người giận dữ đến cực điểm, lại vung tay tát ta một cái, nghiến răng quát: “Ngươi tưởng nàng đơn thuần lắm sao? Ngươi có biết năm đó, chuyện Mặc Nhu lén lút đến Bắc Cương, là ai đã tiết lộ ra không?”
Đến lúc này, ta mới biết được sự thật năm đó.
Quả nhiên, ta ngu xuẩn đến cực điểm.
Ngu đến mức nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ tới — chuyện Mặc Nhu lén đi Bắc Cương, ngoài ta ra, chỉ có một người khác biết được — chính là Tức Mặc Dư.
Năm đó, trong Quốc Tử Giám, Mặc Nhu chỉ thân thiết với ta và Tức Mặc Dư.
Trước khi rời đi, nàng thậm chí còn hứa sẽ mang đặc sản Bắc Cương về cho Tức Mặc Dư.
…
Khi Tức Mặc Dư chết ngay trước cửa Hình bộ, ta liền hiểu — ngày tàn của phụ vương ta đã điểm.
Người bị giam lỏng trong Đông cung, ngày ngày say xỉn.
Gặp ta thì càng thêm chán ghét, tưởng rằng ta là kẻ đã giúp Tức Mặc Dư chạy trốn, liền tức giận ném chén rượu, quát lớn: “Ngươi cho rằng khi cô mất đi quyền thế, thất thúc của ngươi sẽ tha cho ngươi sao?”
“Đừng ngây thơ nữa! Ngươi là Hoàng thái tôn, nếu cô bị phế truất, theo luật Đại Chu, ngươi cũng có thể kế vị! Ngươi nghĩ thất thúc sẽ để ngươi sống sót tranh đoạt với hắn hay sao?”
You cannot copy content of this page
Bình luận