Chương 2:
13/03/2025
Chương 1:
13/03/2025
Chương 3:
13/03/2025
Chương 4:
15/03/2025
Chương 5:
15/03/2025
Chương 6:
15/03/2025
Chương 7:
15/03/2025
Chương 8:
15/03/2025
Chương 9:
15/03/2025
Chương 10:
18/03/2025
Chương 11:
18/03/2025
Chương 12:
18/03/2025
Chương 13:
18/03/2025
Chương 14:
18/03/2025
Chương 15: NGOẠI TRUYỆN 1 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 16: NGOẠI TRUYỆN 2 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 17: NGOẠI TRUYỆN 3 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 18: NGOẠI TRUYỆN 4 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 19: NGOẠI TRUYỆN 5 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 20: NGOẠI TRUYỆN 6 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Tức Mặc Dư nói, từ nay về sau, sẽ không còn ai chịu cưới nàng ta nữa.
Khi đó, ta cảm thấy đời này mình chẳng thể gặp lại một Mặc Nhu thứ hai.
Vậy nên, ta đồng ý chuyện kết thân giữa phủ Thừa tướng và hoàng thất, nhưng với điều kiện — người ta cưới phải là Tức Mặc Dư.
Khi đó, ta chưa biết mình chẳng qua chỉ bước thẳng vào cái bẫy mà nàng ta đã sắp đặt sẵn.
Nhưng ta cũng đã quyết định — ta sẽ giúp thất thúc.
Một vị anh hùng, dù phải đạp lên vạn cốt khô mà thành danh, cũng nên được tung hoành sa trường, chí ít nếu phải chết, cũng nên chết trong vinh quang trên chiến trường, chứ không phải bị hãm hại một cách mơ hồ như vậy.
Giang sơn Đại Chu, không thể rơi vào tay một hôn quân như phụ vương ta — kẻ chỉ vì tư lợi mà có thể xem thường bờ cõi và tướng sĩ của chính mình.
Từ đó, ta bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh Hoàng tổ phụ, thỉnh thoảng lại vô tình hay cố ý nhắc đến những chuyện hoang đường gần đây của phụ vương trước mặt ngài.
Nào là đắm chìm tửu sắc, nào là cùng đại thần uống rượu suốt đêm không về…
Khiến Hoàng tổ phụ nhìn phụ vương thế nào cũng thấy chướng mắt.
Phụ vương lại tưởng rằng ta cuối cùng cũng trưởng thành, hiểu được tầm quan trọng của quyền lực, nên bắt đầu ra sức lấy lòng Hoàng tổ phụ.
Vậy nên, người cũng không còn bận tâm đến ta nữa.
4.
Khi hỏa hoạn bùng lên tại phủ Thừa tướng, ta liền biết — thất thúc đã bắt đầu ra tay đối phó với phụ vương ta.
Ta vội vàng chạy đến, chỉ là vì lo lắng cho Tức Mặc Dư.
Những năm qua, nàng ta che giấu rất tốt.
Mỗi lần gặp ta, nàng ta luôn rưng rưng nước mắt nhắc đến Mặc Nhu, nói rằng Tức Mặc gia đã nợ Mặc Nhu quá nhiều.
Vì điều đó, ta không muốn Tức Mặc Dư bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn ấy.
May thay, nàng ta vẫn sống sót.
Ta đưa người trở về Đông cung.
Khi phụ vương ra lệnh hủy bỏ hôn ước giữa ta và Tức Mặc Dư, ta liền cố chấp không đồng ý, chỉ để chọc tức người.
Đồng thời, ta thực lòng muốn bảo vệ nàng ta.
Năm đó, ta không thể bảo vệ Mặc Nhu.
Giờ đây, ta không thể để lịch sử lặp lại thêm lần nữa.
Nhìn phụ vương tức đến run rẩy, ta cố ý khiêu khích người hơn nữa—
Rõ ràng biết rằng ngọn lửa kia mười phần có tám, chín phần là do thất thúc phóng, nhưng ta lại một mực đổ hết lên đầu phụ vương.
Sau đó, người lệnh cho ta kết thân với ái nữ của tân Thừa tướng.
Buồn cười chết đi được, người hẳn là không biết — tân Thừa tướng chính là người của thất thúc.
Con gái hắn vào Đông cung, chưa biết chừng cũng là ý của thất thúc.
Năm đó, phụ vương vì muốn lật đổ tam thúc mà bất chấp tất cả, dám mạo hiểm gánh chịu sự phẫn nộ của thiên hạ, hãm hại chiến thần của Đại Chu.
Lại còn chọn đúng lúc vị chiến thần ấy đang canh giữ biên cương vì quốc gia, để nhẫn tâm ra tay.
Bao nhiêu người muốn lật lại nỗi oan cho Mặc tướng quân?
Bao nhiêu người sau lưng mắng chửi người?
Hình bộ vì sao dù đã nhận lệnh tra xét nghiêm ngặt, cuối cùng vẫn vội vã kết án theo hướng “tai nạn ngoài ý muốn”?
Người thật sự không hiểu hay đang tự lừa mình dối người?
Nhưng ta chọn cách im lặng.
Dẫu vậy, ta thật sự không ngờ—phụ vương ta lại ra tay với Tức Mặc Dư.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đây mới chính là phong cách của người.
Kẻ không còn giá trị lợi dụng, trong mắt người, chẳng đáng một xu.
Còn kẻ có thể gây trở ngại cho người, bất kể là ai, cũng đều phải diệt trừ bằng mọi giá.
Nếu không phải vì phụ vương ra tay với Tức Mặc Dư, có lẽ cả đời này ta cũng không hay biết rằng—
Người ở bên cạnh ta suốt mấy tháng qua, không phải Tức Mặc Dư, mà chính là Mặc Nhu, người mà thất thúc từng nói đã chết rồi.
Khi biết được tin này, ta vội vàng chạy đến Tây Uyển— Và nhìn thấy bốn tên ám vệ của phụ vương đang vây công nàng!
You cannot copy content of this page
Bình luận