Chương 2:
13/03/2025
Chương 1:
13/03/2025
Chương 3:
13/03/2025
Chương 4:
15/03/2025
Chương 5:
15/03/2025
Chương 6:
15/03/2025
Chương 7:
15/03/2025
Chương 8:
15/03/2025
Chương 9:
15/03/2025
Chương 10:
18/03/2025
Chương 11:
18/03/2025
Chương 12:
18/03/2025
Chương 13:
18/03/2025
Chương 14:
18/03/2025
Chương 15: NGOẠI TRUYỆN 1 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 16: NGOẠI TRUYỆN 2 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 17: NGOẠI TRUYỆN 3 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 18: NGOẠI TRUYỆN 4 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 19: NGOẠI TRUYỆN 5 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 20: NGOẠI TRUYỆN 6 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Phụ vương ta vì muốn trừ tận gốc hậu họa, đồng thời đóng đinh tội danh thông đồng với Bắc Tề lên bia nhục của Mặc gia, liền dâng tấu lên Hoàng tổ phụ, bẩm báo rằng:
“Mặc tướng quân cố ý giấu giếm việc đưa con gái mình đến Bắc Cương, lại còn âm thầm che giấu hành tung, tất có âm mưu mờ ám cùng Bắc Tề.”
Sau đó, một đạo quân lệnh khẩn cấp truyền đi vạn dặm, lùng bắt Mặc Nhu từ trong quân doanh, áp giải về hoàng thành xử trảm.
Lần này, ta cuối cùng đã sáng suốt một lần, không đi tìm Hoàng tổ phụ cầu xin nữa, mà vội vã viết thư gửi đến thất thúc, bảo người lập tức từ Nam Cương hồi kinh.
Thất thúc ta vốn là đệ tử của Mặc tướng quân.
Người ấy xưa nay chưa từng để tâm đến ngai vàng, một lòng chỉ muốn trở thành anh hùng.
Từ thuở ấu thơ, người đã hết mực kính ngưỡng Mặc tướng quân.
Khi các hoàng tử, hoàng tôn khác đều nhập học tại Quốc Tử Giám, thì thất thúc lại xông thẳng vào phủ tướng quân, hận không thể quỳ ngoài cửa để cầu bái sư, chỉ mong được đi theo Mặc tướng quân học cách trở thành anh hùng.
Người như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn con gái của vị anh hùng mình tôn thờ chết oan?
Nhưng thất thúc ta vẫn chưa kịp hồi kinh, thì Mặc Nhu đã bị áp giải đến gần hoàng thành.
Ta không còn cách nào khác, đành phải dẫn theo thân binh, cấp tốc truy đuổi trong đêm để đoạt lại nàng.
Ta vốn định cướp được người, thì sẽ đưa nàng đến chỗ thất thúc.
Bởi vì ta đã không còn đủ sức để bảo vệ nàng nữa.
Người duy nhất có thể cứu được nàng, chỉ còn thất thúc mà thôi.
Nhưng nào ngờ, khi ta dẫn binh đi cướp người, chính bản thân lại trúng một đao.
Vết thương ấy khiến ta phải nằm liệt giường suốt nửa tháng mới có thể miễn cưỡng bước xuống.
Mà đến khi có thể xuống giường, phụ vương ta đã tìm đến tận nơi.
Ta không còn tâm trí để lo cho vết thương nữa, chỉ có thể kéo nàng cùng nhau bỏ trốn.
Khi ấy, ta nào phải đối thủ của phụ vương, chỉ miễn cưỡng cầm cự được ba ngày, rốt cuộc vẫn bị truy bắt mang về.
Phụ vương ta triệt để nổi giận, trực tiếp giam lỏng ta trong phòng, tăng cường binh lính trông giữ, ngay cả cửa cũng không được bước ra, bất cứ ai cũng không được phép liên lạc với ta.
Đến khi cơn giận của người nguôi ngoai, chịu buông tha ta, thì đã là mấy tháng sau.
Ta vội vàng đi tìm thất thúc.
Thất thúc nói, người đã nhận được thư của ta, nhưng khi trở về đã muộn mất mấy ngày—
Mặc Nhu đã bị xử trảm.
Thất thúc hỏi ta: “Ngươi nỡ để người con gái ngươi yêu, đến chết vẫn phải mang trên mình tội danh nghịch tặc phản loạn hay sao? Ngay cả một tấm bia mộ cũng không thể có hay sao?”
Ta biết hàm ý trong lời nói của người.
Người muốn lật lại nỗi oan của vị anh hùng mà người kính ngưỡng.
Người muốn phụ vương ta thân bại danh liệt.
Thậm chí, người muốn phụ vương ta chết.
Ta trầm mặc hồi lâu, nhưng không đáp lại.
Đó là phụ vương của ta.
Thất thúc thấy ta lặng thinh, liền thở dài nói: “A Thành, quay về đi. Cứ xem như hôm nay chưa từng đến đây, sau này cứ tiếp tục làm một kẻ chẳng biết gì, an phận làm cháu ngoan của hoàng gia.”
Sau khi trở về, ta sa sút tinh thần rất lâu, rượu cũng uống không ít.
Đến khi phụ vương quyết định kết thân với phủ Thừa tướng, ta mới nhớ ra—
Lúc trước, khi ta vừa ra ngoài, có người nói rằng vì giúp ta và Mặc Nhu trốn thoát, Tức Mặc Dư đã bị Thừa tướng trục xuất khỏi gia tộc, thậm chí còn bị đày vào thanh lâu.
Tức Mặc Dư vốn là đồng môn với ta và Mặc Nhu, năm đó, luôn dịu dàng nho nhã, thích đi theo Mặc Nhu chơi đùa.
Ta nghĩ, dù nàng ta là con gái Thừa tướng, nhưng bản chất lại hoàn toàn khác xa phụ thân nàng ta.
Một nữ tử trọng nghĩa như vậy, không thể để nàng ta vì ta mà rơi vào cảnh khốn cùng này.
Vậy nên, ta đã đưa nàng ta ra khỏi thanh lâu.
You cannot copy content of this page
Bình luận