Ám Sát Thái Tử Đương Triều

Chương 15: NGOẠI TRUYỆN  1 – 【Chử Sư Thành】

Chương trước

Chương sau

Năm nay đã là năm thứ ba ta bị giam trong Tông Nhân phủ.

 

Trong viện, hoa đào nở rộ đẹp đến nao lòng, đẹp tựa như nụ cười rạng rỡ của Mặc Nhu năm ấy, khi ta và nàng thề nguyện trọn đời bên nhau.

 

Ta gặp nàng năm bảy tuổi, khi nàng nhập học tại Quốc Tử Giám.

 

Các tiểu thư thế gia khác đều khoác trên mình y phục lộng lẫy, chân mang xiêm y dài thướt tha, đầu cài trâm ngọc nặng mấy cân để phô trương sự giàu sang. 

 

Còn nàng, vận một bộ trường sam gọn gàng, mái tóc buộc đuôi ngựa thanh thoát, không trang sức, không phấn son, trông hệt như đến để khiêu chiến vậy.

 

Chỉ một lần thoáng nhìn, ta đã khắc ghi bóng hình nàng.

 

Từ đó, ta thường xuyên tìm cớ để cùng nàng vui đùa.

 

Năm tháng trôi qua, ta đã chẳng còn nhớ bản thân đã bắt đầu thích nàng từ khi nào.

 

Đến khi ý thức được lòng mình, muốn tìm lại khoảnh khắc bắt đầu thích nàng, trong ký ức chỉ còn vẹn nguyên một hình ảnh—

 

Năm ta và nàng mười hai tuổi, có một tiểu thế tử ỷ vào thân phận tôn quý, miệng lưỡi xấc xược nhục mạ một thiếu niên khác có thân phận kém xa mình: “Một con chó cũng dám cản đường bản thế tử? Ngươi không soi lại mình xem có bao nhiêu cân lượng!”

 

“Không biết thân phận của mình, mà cũng dám đến Quốc Tử Giám học hành, đúng là vấy bẩn chốn này! Hôm nay, bản thế tử sẽ dạy ngươi một bài học, cho ngươi hiểu thế nào là tôn ti trật tự!”

 

Vị tiểu công tử kia biết rõ mình không thể đắc tội tiểu thế tử, đành run rẩy nhường đường, rối rít nhận lỗi.

 

Nhưng tiểu thế tử kia vẫn không chịu buông tha, một cước đá thẳng vào người hắn.

 

Khi ấy, ta và Mặc Nhu vừa vặn đi ngang qua. 

 

Ta còn chưa kịp mở miệng lấy thân phận mình áp chế tiểu thế tử kia, thì Mặc Nhu đã tặc lưỡi một tiếng đầy khinh miệt, cất giọng lạnh nhạt: “Nghe chó sủa một hồi, uổng phí mười năm đọc sách.”

 

Lời vừa dứt, nàng đã dứt khoát tung chân, mạnh mẽ đá thẳng vào đùi tiểu thế tử, khiến hắn ta quỳ sụp xuống đất.

 

Sau đó, nàng giẫm lên tay hắn ta, cúi người xuống, nhàn nhạt nói: “Bản cô nương cũng dạy ngươi một đạo lý — kẻ ức hiếp người khác, ắt có ngày bị người khác ức hiếp.”

 

Tiểu thế tử kia sau đó đã xin lỗi ra sao, đã khóc lóc thảm thiết thế nào, ta đều không nhớ rõ.

 

Ta chỉ nhớ khoảnh khắc Mặc Nhu tung cước đá đối phương, vì lực đạo quá mạnh mà đuôi tóc dài của nàng lướt qua gò má ta.

 

Hương hoa hải đường vương trên tóc nàng thoáng chạm vào khứu giác, khiến nhịp tim ta lỡ mất vài nhịp.

 

Từ đó về sau, mỗi khi gặp nàng, lòng ta đều dâng lên một niềm vui khó tả.

 

Vậy nên, năm ta và nàng mười lăm tuổi, ta đã chặn nàng dưới một gốc đào, thẳng thắn nói: “Ta thích nàng.”

 

Nàng nhìn trời, nhìn đất, nhưng lại không chịu nhìn ta.

 

Mà gương mặt trước nay dù đánh nhau cũng chưa từng đỏ lên của nàng, giờ đây lại ửng hồng như đóa đào trên cành.

 

Hồi lâu sau, nàng mới nhìn thẳng vào ta, vừa hung dữ vừa đáng yêu mà nói: “Ngươi thích ta thì không được nạp thiếp đâu, ngươi biết ta rất hung dữ mà.”

 

Ta bật cười, đáp lời: “Đó là lẽ dĩ nhiên.”

 

Nàng nghe vậy thì nhoẻn cười, nhưng ngay sau đó mới chợt nhận ra bản thân dường như nên tỏ vẻ thẹn thùng một chút.

 

Cố nén ý cười nơi khóe môi, nhưng rõ ràng là không giấu nổi.

 

Cuối cùng, nàng hất cằm một cái, quay ngoắt đi, mái tóc đuôi ngựa lại một lần nữa quét nhẹ qua mặt ta, rồi thoắt cái đã chạy mất dạng.

 

Người con gái ta thích ấy… ngay cả khi thẹn thùng cũng khác hẳn những nữ tử khác, đẹp hơn bọn họ rất nhiều.

 

Hết Chương 15: NGOẠI TRUYỆN  1 – 【Chử Sư Thành】.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page