Chương 2:
13/03/2025
Chương 1:
13/03/2025
Chương 3:
13/03/2025
Chương 4:
15/03/2025
Chương 5:
15/03/2025
Chương 6:
15/03/2025
Chương 7:
15/03/2025
Chương 8:
15/03/2025
Chương 9:
15/03/2025
Chương 10:
18/03/2025
Chương 11:
18/03/2025
Chương 12:
18/03/2025
Chương 13:
18/03/2025
Chương 14:
18/03/2025
Chương 15: NGOẠI TRUYỆN 1 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 16: NGOẠI TRUYỆN 2 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 17: NGOẠI TRUYỆN 3 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 18: NGOẠI TRUYỆN 4 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 19: NGOẠI TRUYỆN 5 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 20: NGOẠI TRUYỆN 6 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Năm đó, tâm phúc của Thái tử – chính là vị tướng quân đã thay thế phụ thân ta – vì muốn ép ta lộ diện, đã tàn sát vô số tướng sĩ Bắc Cương.
Mà những tướng sĩ ấy, sớm đã ôm hận với vị tân tướng quân kia.
Thêm vào đó, những tâm phúc cũ của phụ thân ta cũng lặng lẽ xúi giục, những tướng sĩ Bắc Cương vốn được phụ thân ta một tay dẫn dắt, nay âm thầm quy phục Chử Sư Trạch.
Ván cờ này, ta và Chử Sư Trạch đã mưu tính suốt ba năm.
Biến số duy nhất, có lẽ chính là tiếng gọi “A Nhu” của Chử Sư Thành, khiến ta thoáng chốc nhớ về năm xưa, khi y liều mình vì ta mà bị thương.
Ta ngẩn người trong giây lát, suýt nữa để lộ sơ hở khi còn ở phủ Thái tử.
Khẽ khép mắt, đè nén cơn đau đớn đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
Đã định sẵn không thể nào quay lại, thì cứ để y cho rằng ta là kẻ vô tình vô nghĩa đi.
Ít nhất, mai sau khi bị giam cầm trong Tông Nhân phủ suốt đời, y cũng không còn vướng bận hay áy náy với ta nữa.
Ta nhìn Chử Sư Thành, lạnh lùng cất giọng: “Nàng ta vì ta thì sao? Nàng ta vì ta làm những việc này, là có thể xóa sạch tội lỗi của phụ thân nàng ta năm đó đã hãm hại phụ thân ta hay sao?”
“Là có thể rửa sạch huyết hận Tức gia hủy hoại cả nhà ta hay sao? Ta giết nàng ta có gì sai? Ta có gì đáng trách?”
Một thoáng yên lặng trôi qua, ta nhìn thấy ánh mắt Chử Sư Thành dần lạnh lẽo, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng tột cùng.
Ta nhìn y lần cuối, xoay người rời khỏi đại lao.
Chưa từng ngoái đầu.
Nửa tháng sau, Thái tử đích thân thừa nhận tội danh năm đó đã vu hãm Mặc gia.
Một tháng sau, Thánh thượng có lẽ không chịu nổi việc chính con trai mình mưu phản, thân thể vốn đã suy nhược nay ngày càng sa sút, cuối cùng hạ chỉ lập Chử Sư Trạch làm Thái tử.
Lại một tháng trôi qua, Thánh thượng băng hà.
Cùng ngày hôm ấy, cựu Thái tử tự vẫn trong Tông Nhân phủ, Chử Sư Trạch đăng cơ.
Ngày thứ hai sau khi lên ngôi, Chử Sư Trạch nhìn ta, giọng điệu trêu chọc: “Tiểu chất nữ à, nếu ngươi thực sự vẫn chưa buông bỏ được hắn, ta có thể sai người thả hắn khỏi Tông Nhân phủ…”
Lời còn chưa dứt, ta đã lạnh lùng cắt ngang: “Ngươi bị lừa đá vào đầu à?”
Hắn ngẩn ra trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng than: “Ta chỉ sợ ngươi đau lòng.”
“Trước khi sư phụ lâm chung đã gửi thư cho ta, dặn ta phải chăm sóc ngươi thật tốt. Nhưng nếu ta chăm sóc mà ngươi không vui, vậy ta phải làm sao đây?”
Ta trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi cất giọng, ngữ điệu còn khiêu khích hơn hắn: “Thất thúc, nếu ngươi chết rồi, e rằng ta không báo thù giúp ngươi được đâu.”
Hắn hoàn toàn câm nín, hồi lâu sau mới giả bộ bỡn cợt hỏi: “Vậy sau này ngươi có thể đừng gọi ta là Thất thúc nữa không? Ta thấy gọi là ‘Trạch ca ca’ cũng không tệ đâu.”
Ta liếc xéo một cái, hắn lại đổi giọng, vẫn cái điệu bộ đáng đánh ấy: “Nếu thực sự không được, gọi là ‘Chử Sư Trạch’ cũng được mà.”
You cannot copy content of this page
Bình luận