Ám Sát Thái Tử Đương Triều

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

Nếu không vì lần điều tra ấy, hắn đã chẳng tìm ra chân tướng — kẻ đứng sau chính là Tức Mặc Dư.

 

Lúc Chử Sư Trạch lần đầu nói chính Tức Mặc Dư đã sai người của Hình Bộ bí mật tra tấn ta, ta thậm chí không dám tin.

 

Mãi đến mấy tháng sau, khi vết thương đã lành. 

 

Để xác nhận chân tướng, ta cải trang thành thị nữ thân cận của Tức Mặc Dư, cố tình nhắc đến mình trước mặt nàng ta.

 

Khi đó, nàng ta lộ vẻ đắc ý, cười nhạo: “Mặc Nhu? Một kẻ tứ chi phát triển mà đầu óc đơn giản, ngu xuẩn đến chết đi được. Thật không hiểu điện hạ thích ả ở điểm nào.”

 

“Cùng ả làm đồng môn nhiều năm, tận mắt nhìn điện hạ say mê ả từng ấy năm, ta chỉ muốn lột da rút gân ả. Chẳng lẽ ả thật sự nghĩ ta muốn làm bạn với ả sao?”

 

“Nhưng cũng may, trước khi ả chết, ta đã được tận mắt chứng kiến ả chịu cực hình trong đại lao, xem như hả giận!”

 

Phải rồi…

 

Lúc mới bị giam vào ngục, nàng ta bị nhốt ngay phòng giam bên cạnh.

 

Khi ta bị tra tấn, nàng ta đứng nhìn ở ngay đó, thậm chí giả vờ khóc lóc đầy đáng thương.

 

Mãi đến ba ngày trước khi ta bị hành quyết, nàng ta mới rời khỏi nhà lao, “bị đưa” đến thanh lâu.

 

… 

 

Ta gắng áp chế cơn phẫn nộ trong lòng, chậm rãi hỏi: “Vậy nên, ngươi cùng với phụ vương mưu phản, là để báo thù cho nàng ta, muốn đòi lại công bằng cho Tức Mặc Dư?”

 

Ánh mắt Chử Sư Thành lạnh như băng, nhìn chằm chằm ta: “Lẽ nào không nên sao? Nàng ấy đã làm gì sai? Nàng ấy đã xem nàng là bằng hữu, là tri kỷ.”

 

Lời phía sau, có lẽ quá ô uế, y rốt cuộc không nói tiếp.

 

Nhưng ta thì hiểu quá rõ.

 

Dù sao năm đó, ta đã chính mắt nhìn thấy Chử Sư Thành “anh hùng cứu mỹ nhân”, từ tay một nam nhân đoạt lại Tức Mặc Dư.

 

Đó là vào tháng thứ hai sau khi ta biết được bộ mặt thật của nàng ta.

 

Dưới ánh lửa lay động, thân ảnh mềm mại của Tức Mặc Dư run rẩy, khóc đến lê hoa đái vũ, giọng nghẹn ngào: “Ta thân bại danh liệt, rơi vào chốn thanh lâu, từ nay không còn đường gả đi nữa. Cầu xin Chử Sư Thành thu nhận ta làm thị nữ, hoặc dù là thông phòng cũng được.”

 

Chử Sư Thành trầm mặc hồi lâu, sau cùng chậm rãi nói: “Ngươi vì A Nhu mới ra nông nỗi này, ta và A Nhu đều nợ ngươi quá nhiều… Ta cưới ngươi.”

 

Sau đó, y đưa nàng ta trở về phủ Thừa tướng, chấp thuận kết thân cùng phủ Thừa tướng.

 

Nhưng hết thảy những điều này… chẳng qua chỉ là một ván cờ do Tức Mặc Dư sắp đặt mà thôi.

 

Lúc này, ta nhìn thoáng qua Chử Sư Thành đang phẫn nộ, bỗng nhiên mất đi ý muốn giải thích.

 

Giữa ta và y, từ khoảnh khắc ba năm trước, khi phụ thân ta chết dưới tay phụ vương y, đã không còn khả năng nào nữa.

 

Còn từ khoảnh khắc ta sống sót bước ra khỏi đại lao, y đối với ta… chỉ còn là một quân cờ để lợi dụng.

 

Phải, trận đại hỏa ở phủ Thừa tướng chính là do Chử Sư Trạch sai người của Thiên Ý Môn phóng hỏa. 

 

Toàn bộ người nhà Tức Mặc Thừa tướng đều chết dưới tay Thiên Ý Môn.

 

Hình bộ không truy cứu, là bởi Chử Sư Trạch đã áp xuống.

 

Hắn làm vậy là để báo thù cho huyết hận ba năm trước của Mặc gia, đồng thời lợi dụng Chử Sư Thành để đưa ta vào phủ Thái tử, vừa điều tra chứng cứ phạm tội của phủ Thái tử trong những năm qua, vừa ép Thái tử ra tay với ta.

 

Để rồi có thể vu hãm Thái tử phủ đã sát hại Tức Mặc Dư.

 

Chử Sư Trạch sau đó lại giật dây trong triều, khiến Thánh thượng nảy sinh nghi kỵ, giam cầm Thái tử.

 

Buộc Thái tử vì ngai vàng mà tạo phản.

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page