Ám Sát Thái Tử Đương Triều

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Nhưng nếu Chử Sư Thành đang tìm Tức Mặc Dư, thì có lẽ đã đến lúc ta nên giao nàng ta ra rồi.

 

Ba ngày sau, vào một đêm khuya, ta đưa Tức Mặc Dư ra ngoài từ hầm tối ngoài thành.

 

Nàng ta đã bị ta giam giữ suốt mấy tháng, toàn thân gầy đi một vòng.

 

Gương mặt tuyệt sắc khi nhìn rõ ta, đầu tiên là lộ ra một tia kinh hoàng, sau đó là niềm vui sướng khôn tả: “A Nhu! Ngươi chưa chết!”

 

Ta khẽ mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Lâu rồi không gặp.”

 

Sau đó, ta kể lại cho nàng ta nghe mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian nàng ta bị giam trong địa lao — từ biến cố của phủ thừa tướng cho đến việc ta đóng giả nàng ta.

 

Nghe xong, Tức Mặc Dư lảo đảo ngồi bệt xuống đất, muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ biết vùi mặt khóc nức nở.

 

Ta điềm nhiên nói: “Hiện tại, ai là kẻ phóng hỏa phủ thừa tướng, Hình Bộ vẫn chưa điều tra ra. Nhưng ta có một cách giúp ngươi tìm ra chân tướng, chỉ là cần đến sự phối hợp của ngươi.”

 

Nàng ta thông minh đến vậy, lập tức hiểu rõ hàm ý trong lời ta, cả người bắt đầu run rẩy không ngừng.

 

“A Nhu! Mặc dù năm đó chính cha ta đã hãm hại Mặc gia các ngươi, nhưng ta thực lòng coi ngươi là bằng hữu! Khi ấy, vì ngươi mà ta bị biếm vào thanh lâu, cùng gia tộc đoạn tuyệt, ngươi…”

 

Nhưng Tức Mặc Dư không có cơ hội nói hết câu.

 

Lưỡi kiếm trong tay ta đã xuyên thẳng qua tim đối phương.

 

Sáng hôm sau, Hoàng thành chấn động.

 

Cô nhi của tiền thừa tướng chết ngay trước cửa Hình Bộ, trong lòng ôm chặt chứng cứ tố cáo thái tử đã câu kết với tiền thừa tướng suốt bao năm qua, giết người đoạt tài sản.

 

Những thứ này, chính là ta trong lúc phát triển “ngành nghề phụ” ở thái tử phủ, tiện tay lấy ra.

 

Ngoài ra, nàng ta còn để lại một phong huyết thư.

 

Trong thư, nàng ta viết rằng thái tử vì muốn kết thân với vị tân thừa tướng mà ra tay sát hại mình, khiến nàng ta chẳng còn đường lui, chỉ đành liều chết vạch trần tội trạng của thái tử.

 

Thái tử phủ cũng có hạ nhân đứng ra làm chứng: vài đêm trước, ám vệ của thái tử đã ám sát “Tức Mặc Dư”, may mắn là được Chử Sư Thành cứu thoát.

 

Trong triều đình, danh tiếng của thái tử trong nháy mắt rơi xuống tận đáy.

 

Thánh thượng vốn dĩ đã ngày càng khắt khe với thái tử, nay chuyện này vừa xảy ra, liền hạ chỉ giam lỏng ông ta trong thái tử phủ.

 

Lúc tin tức này truyền ra, ta đang ngồi trong Thiên Ý Môn, cùng Chử Sư Trạch uống trà.

 

Hắn nhấp một ngụm trà, thong thả nói: “Thời gian tới, ngươi cứ ở yên trong Thiên Ý Môn, chớ đi đâu cả.”

 

Ta hiểu rõ hàm ý trong lời hắn — thái tử bị giam lỏng, tất nhiên sẽ không cam tâm chịu trận, thế nào cũng sẽ giở trò. 

 

Mà hoàng thành, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ dậy sóng.

 

Thế nhưng, ta lại cố tình giả vờ không hiểu, cười cợt nói: “Thất thúc, có phải ngươi định nhốt ta lại, kim ốc tàng kiều không?”*

(*Kim ốc tàng kiều: ý chỉ việc giấu mỹ nhân trong lầu son gác tía.)

 

Chử Sư Trạch: “……”

 

Hắn suýt chút nữa phun hết ngụm trà trong miệng ra.

 

“Mặc Nhu, ngươi soi gương bao giờ chưa? Ngay cả nha hoàn bên cạnh ta cũng còn xinh đẹp hơn ngươi!”

 

Lời này khiến ta bỗng nhiên nhớ lại chuyện năm xưa.

 

Năm đó, hắn theo phụ thân ta luyện võ, mỗi ngày đều phải đứng tấn trong sân viện của tướng quân phủ. 

 

Mà ta thì nghịch ngợm, lại còn miệng lưỡi độc địa. 

 

Nhân lúc phụ thân không có mặt, cố ý đi ngang qua trước mặt, giẫm lên ngón chân hắn, làm hắn mất thăng bằng, sau đó cười nhạo: “Chậc chậc, ngay cả đứng tấn cũng không vững, có chút mất mặt rồi đó.”

 

Hắn ổn định lại tư thế, chẳng mấy để tâm, chỉ nhàn nhạt buông một câu: “Nói cứ như thể chuyện ngươi năm tuổi còn đái dầm thì vinh quang lắm vậy.”

 

Ta lập tức tức giận đến dựng ngược cả gai nhọn, nhưng lại chẳng thể phản bác được gì.

 

Bởi vì năm ta năm tuổi còn đái dầm, đúng lúc đó hắn bái nhập môn hạ của phụ thân ta. 

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page