Chương 2:
13/03/2025
Chương 1:
13/03/2025
Chương 3:
13/03/2025
Chương 4:
15/03/2025
Chương 5:
15/03/2025
Chương 6:
15/03/2025
Chương 7:
15/03/2025
Chương 8:
15/03/2025
Chương 9:
15/03/2025
Chương 10:
18/03/2025
Chương 11:
18/03/2025
Chương 12:
18/03/2025
Chương 13:
18/03/2025
Chương 14:
18/03/2025
Chương 15: NGOẠI TRUYỆN 1 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 16: NGOẠI TRUYỆN 2 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 17: NGOẠI TRUYỆN 3 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 18: NGOẠI TRUYỆN 4 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 19: NGOẠI TRUYỆN 5 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Chương 20: NGOẠI TRUYỆN 6 – 【Chử Sư Thành】
20/03/2025
Ta gọi là A Nhu, là sát thủ của Thiên Ý Môn.
Vừa tiếp nhận một nhiệm vụ — Ám sát Thái tử đương triều.
Sao? Ngươi hỏi có thành công hay không ư?
Xem kìa, người ngồi trên Kim Loan bảo tọa kia, chính là môn chủ Thiên Ý Môn của chúng ta.
Nhìn xem, chiếc Phượng Ấn nặng trịch này, giờ đã thuộc về ta.
Chử Sư Trạch nhìn ta tung hứng Phượng Ấn mà đùa nghịch, trong mắt tràn đầy sủng nịch, khẽ cười nói: “Hoàng hậu, chớ nghịch Phượng Ấn nữa, đến nghịch trẫm đi.”
1 .
Ta gọi là A Nhu, là sát thủ của Thiên Ý Môn.
Vừa tiếp nhận một nhiệm vụ — Ám sát Thái tử đương triều.
2.
Giới sát thủ có một câu danh ngôn — Sát thủ đứng đầu thiên hạ, phần lớn đều được chính tay mục tiêu mời vào cửa.
Nhưng ta và vị Thái tử tôn quý kia quả thực chẳng có chút giao tình nào, mà Thái tử phủ lại canh phòng nghiêm ngặt, muốn tùy tiện xông vào là chuyện không tưởng.
Huống hồ, Thái tử năm nay đã bốn mươi tuổi, nếu bảo ta dùng mỹ nhân kế, thật sự là không xuống tay nổi.
Sau ba ngày khổ tâm suy nghĩ, ta chỉ đành tìm đường vòng.
Trưởng tử của Thái tử — Chử Sư Thành, năm nay vừa tròn mười chín, cùng tuổi với ta.
Y có hôn ước với tiểu thư nhà Tể tướng — Tức Mặc Dư, hôn kỳ định vào ba tháng sau.
Nếu ta có thể giả danh Tức Mặc Dư để gả vào Thái tử phủ, ắt hẳn có cơ hội tiếp cận mục tiêu.
Khó khăn duy nhất chính là: làm thế nào để danh chính ngôn thuận trở thành Tức Mặc Dư?
May thay, ta tinh thông thuật dịch dung, đây là kỹ năng sinh tồn thiết yếu khi hành tẩu giang hồ.
Không chỉ vậy, kỹ thuật của ta còn cao minh hơn người, một lớp mặt nạ da người có thể dùng đến nửa năm mà không cần thay mới.
Vả lại, ta cũng quen thuộc với cả Chử Sư Thành lẫn Tức Mặc Dư, giả dạng bọn họ chẳng phải chuyện gì quá khó khăn.
Có điều, nếu cùng lúc xuất hiện hai Tức Mặc Dư trong kinh thành, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát giác.
Thế nên, ta vỗ trán đưa ra quyết định— trước tiên phải tiễn nàng ta rời đi.
Chỉ cần Tức Mặc Dư biến mất, ta chính là nàng ta!
Một tháng sau.
Ta cuối cùng cũng chờ được ngày Tức Mặc Dư xuất môn, dứt khoát vung tay chém một nhát vào sau gáy, khiến nàng ta hôn mê, rồi kéo đi.
Thế nhưng, khi ta vừa tiễn người rời khỏi kinh thành, nửa đêm lẻn vào Tể tướng phủ trong bộ dạng của nàng ta, thì trước mắt—
Tể tướng phủ chìm trong biển lửa, ánh lửa bừng bừng chiếu sáng cả nửa bầu trời.
Vừa nghe ngóng tình hình, ta suýt nữa thì vỗ đùi than trời — Hảo hán nào to gan lớn mật hơn cả ta, dám đốt cả Tể tướng phủ thành tro thế này?!
Mà càng khéo hơn, ngọn lửa lại bốc lên từ chính sảnh của phủ Tể tướng.
Tể tướng, cùng với thê thiếp, hai nhi tử và mấy tôn tử của ông ta đều bị nhốt trong biển lửa.
Giờ đang giữa tiết hanh khô, lửa bén nhanh đến mức không ai kịp cứu.
E rằng đến giờ, cả nhà họ đã hóa thành tro, bay lượn trong gió, tự mình chơi trò tung hỏa táng.
Tức Mặc Dư vốn có một nha hoàn, vừa nhìn thấy ta liền nhào tới, nước mắt lã chã, nắm chặt lấy tay ta mà kêu lên: “Tiểu thư! Người cuối cùng cũng trở về rồi! Lão gia… Lão gia…”
Chắc là do sắc mặt ta quá mức bình tĩnh, nha hoàn tưởng ta chưa kịp hoàn hồn, lại càng siết chặt tay ta, hốt hoảng khuyên nhủ: “Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng kích động a!”
Ta thầm nghĩ: Kích động cái gì chứ?
Chúng ta làm sát thủ, trước nay đều điềm tĩnh đến đáng sợ.
Thái Sơn có sụp trước mắt, ta không những mặt không đổi sắc, mà còn có thể thuận tiện suy tư xem vì sao Thái Sơn lại sụp.
Nhưng rồi ta đột nhiên bừng tỉnh — Tể tướng đã chết, Tức Mặc Dư không còn thân phận đích nữ Tể tướng, Thái tử phủ nhất định sẽ tìm cớ từ hôn!
Quan trường không có tình yêu, chỉ có lợi ích.
Nếu Tức Mặc Dư đã mất đi giá trị lợi dụng, thì ta còn giả mạo nàng ta làm gì nữa?
Chẳng lẽ chỉ để thay nàng ta mặc đồ tang, giúp lo liệu hậu sự cho cả nhà?!
You cannot copy content of this page
Bình luận