Ta nhìn ngài, đây chính là Hoàng thượng, nam nhân mà nương ta đã tìm cho ta, và cũng là chỗ dựa lớn nhất của ta sau này.
Ngài khẽ ngoắc tay, ta tiến gần đến giường, ngài bắt đầu như thể đó là việc thường lệ.
Ma ma của Kính sự phòng nói rằng không được làm đau Hoàng thượng, nếu không sẽ bị chém đầu, nhưng móng tay ta bấm vào da thịt lưng ngài, tuy không làm ngài bị thương nhưng chắc chắn rất đau.
Ta biết đau đớn sẽ kích thích bản tính hoang dã của đàn ông, người khác đoan trang tự giữ, cẩn trọng trong khi thị tẩm, còn ta thì không.
Quả nhiên, ánh mắt ngài nhìn ta càng thêm sâu thẳm.
Ta không cần đoan trang tự giữ, ta chỉ cần đòi lại công lý cho nương ta.
7
Theo quy định, sau khi thị tẩm xong, ta nên rời đi, nhưng ta lại nằm trên giường, dùng gối kê cao mông.
Ngài nhìn ta, giọng nhàn nhạt:
“Muốn có thai sao?”
Giọng nói không thể hiện cảm xúc, nhưng ta biết ngài có vài phần tức giận.
“Ta muốn có một người thân!”
Ta mở miệng, cổ họng vì dùng quá mức mà trở nên khàn đặc.
Ngài không nói gì, chỉ nằm yên, nhưng ta biết cơn giận của ngài đã tan biến.
Ta biết mình đã vượt qua được cửa ải này.
Ngài không phải kẻ ngốc, ta thả diều nhớ nương trong ngày giỗ, nhưng trên giường lại đón nhận ngài nhiệt tình như vậy, điều này quá khiến người khác nghi ngờ.
Ta cần một người thân để lấp đầy sự cô đơn của mình, đó là lời giải thích tốt nhất.
Muốn có một người thân có gì sai?
Ngài cũng là một người cô độc, đương nhiên sẽ hiểu được cảm giác này.
Nửa canh giờ sau, ta vẫn bị Kính sự phòng đưa về viện của mình.
Sau đó, Ngô ma ma đầy giận dữ mang một bát thuốc bổ đến.
Ta biết đó là thuốc tránh thai, nhưng ta không quan tâm, uống hết một hơi.
Lúc này Ngô ma ma mới hài lòng rời đi.
Chờ mụ đi khỏi, ta nhanh chóng bắt đầu móc họng, chất thuốc đắng ngắt trào ra, khiến ta ho sặc sụa.
Tiểu Liên đưa nước, đứng bên cạnh khóc nức nở:
“Tiểu thư thật quá khổ!”
Ta khẽ cười, đây không phải khổ, đây là hi vọng, là hi vọng để ta đối phó Thẩm gia.
Không lâu sau, Tiểu Liên vui mừng trở về báo tin rằng Ngô ma ma đã bị đánh chết.
Nguyên nhân là sáng nay khi Hoàng thượng dùng điểm tâm ở bên Hoàng hậu, Ngô ma ma dâng điểm tâm làm đổ canh lên long bào.
Ta khẽ cười, vuốt ve dấu tay in trên má, đây là người đầu tiên.
8
Chân trước Ngô ma ma vừa bị đánh chết, chân sau nội vụ phủ đã đưa tới phần đồ dùng đáng ra ta phải có.
Tiểu Liên vui vẻ nhìn đống lụa là gấm vóc và trang sức ngọc ngà trước mặt, nàng nói:
“Tiểu thư! Những thứ này thật đẹp làm sao!”
Ta chỉ liếc qua một cái rồi lạnh nhạt nói:
“Cất đi!”
Những thứ này ta không thể dùng một món nào.
Hiện tại ta đang trong thời kỳ để tang, những thứ nội vụ phủ gửi tới không có món nào là mộc mạc, rõ ràng là do Thẩm Tự Cẩm đứng sau giật dây.
Nếu ta sử dụng những thứ này, chút hảo cảm của Hoàng thượng dành cho ta sẽ tan thành mây khói.
Thẩm Tự Cẩm nghĩ rằng ta chưa bao giờ dùng qua những món đồ quý giá, sẽ không thể cưỡng lại được sự cám dỗ này sao?
Đêm thứ hai ta lại được triệu thị tẩm.
Ba năm nay, Hoàng thượng chưa từng liên tục triệu một vị tần phi hai đêm liền.
Cả hậu cung bắt đầu xôn xao bàn tán.
Ta biết rằng Hoàng thượng chỉ đang bị cuốn hút bởi điều mới mẻ mà thôi, bởi ta khác với những tần phi khác của ngài, nhưng sự mới mẻ này sẽ chỉ là tạm thời.
Điều ta cần làm là tận dụng cơ hội này.
9
Sau khi thị tẩm trở về, ta thấy ánh đèn trong viện sáng rực, một nữ nhân ung dung ngồi trong sân, bên cạnh có không ít nha hoàn đứng hầu.
Ta nhìn kỹ gương mặt kia, thấy có vài phần giống Thẩm Ngọc, ánh mắt trong sáng, dung mạo đoan trang, quả nhiên Thẩm Tự Cẩm không nhịn được mà phải đích thân tới.
Ta hành lễ: “Hoàng hậu nương nương vạn an!”
Thẩm Tự Cẩm đứng dậy, nhìn ta từ trên cao, giống như năm xưa.
Một cung nữ bưng bát thuốc tiến đến bên ta.
Thẩm Tự Cẩm lên tiếng:
“Ngươi có hai lựa chọn, hoặc quy phục bổn cung, hoặc mãi mãi không con, cô độc lẻ loi!”
Ta không nói gì, đứng dậy cầm lấy bát thuốc uống cạn.
Thẩm Tự Cẩm lạnh lùng nhìn ta:
“Không an phận chỉ có đường chết!”
Nói xong, nàng ta lập tức rời đi.
Từ đó, thức ăn mà ngự thiện phòng gửi tới Phù Phong Uyển lại trở thành cơm thừa canh cặn.
“Tiểu thư! Có nên nhắc với Hoàng thượng một chút không?”
Tiểu Liên nhìn ta ngày càng gầy yếu, lo lắng hỏi.
Ta khẽ cười:
“Như thế này đã tốt hơn nhiều so với những ngày chúng ta không có gì để ăn. Việc cắt xén cơm canh thì có tội lớn gì?”
“Có những việc ta không nói, Hoàng thượng cũng nhìn thấy. Một lần, hai lần không sao, nhưng nếu là mười lần, trăm lần thì sẽ khác…”
Sủng ái bị bào mòn quá nhiều rồi sẽ biến mất, ta là vậy, mà Thẩm gia cũng vậy.
10
Hoàng thượng thích uống trà Lục An, nước pha tốt nhất là tám phần sôi.
Hoàng thượng thích đồ ngọt, đặc biệt là bánh phù dung.
Đầu gối của Hoàng thượng có vết thương cũ, nếu đứng quá lâu sẽ đau nhức, cần được xoa bóp để giảm bớt…
Ta ghi nhớ mọi sở thích của ngài, dù là những điều mà ngài cố giấu không muốn ai phát hiện, ta cũng tinh ý nhận ra.
Ta ngày càng hầu hạ Hoàng thượng chu đáo, số lần ta ra vào Dưỡng Tâm điện cũng ngày càng nhiều, ngay cả thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng cũng khách khí gọi ta một tiếng “Nguyệt tài nhân”!
Thẩm Tự Cẩm cũng vì thế mà càng thêm nóng nảy, Phương mỹ nhân ở Như Ý viện chính là con tốt tiên phong của nàng.
Ta suốt ngày ở yên trong Phù Phong Uyển, bọn họ không có cơ hội, đành phải bắt giữ Tiểu Liên khi nàng đi lấy đồ dùng, ép ta phải ra ngoài.
Tiểu cung nữ thân cận của Phương mỹ nhân nhìn ta với vẻ không thiện cảm:
“Tài nhân mau đi đi, Tiểu Liên đã va phải mỹ nhân của chúng ta. Nếu đến muộn, mỹ nhân không vui, Tiểu Liên bị đưa đến Tân giả khố thì không tốt đâu!”
Ta nhìn thời gian cũng đã gần tới, liền đứng dậy theo cung nữ ra khỏi viện.
Từ xa, ta thấy tiểu thái giám ngự tiền đang đi về phía Phù Phong Uyển, thời gian vừa khớp, nhưng ta không chào hỏi hắn.
Khi đến ngự hoa viên, ta thấy Tiểu Liên đang quỳ trên đất, hai tiểu thái giám giữ chặt nàng, Phương mỹ nhân ngồi trong đình nghịch chuỗi tràng hạt ngọc trai trong tay.
11
Ta tiến lên hành lễ:
“Phương mỹ nhân vạn an!”
Phương mỹ nhân không bảo ta đứng dậy, chỉ cười khẩy:
“Gặp được Nguyệt tài nhân quả thật không dễ!”
Ta cúi đầu, không nói gì, lúc này nói gì cũng vô ích.
“Nguyệt tài nhân to gan! Chỉ huy nô tỳ phá hỏng chuỗi ngọc trai mà Hoàng thượng ban cho bổn mỹ nhân, ngươi đáng tội gì!”
Phương mỹ nhân quát lớn.
Ta khẽ cười nhạt, thật là một kế hoạch vụng về, Thẩm Tự Cẩm chỉ có loại thủ đoạn này thôi sao?
Ta quả thật đã đánh giá cao nàng ta, Thẩm Ngọc chiều chuộng nàng đến mức nàng trở nên vô dụng.
Thấy ta cười, Phương mỹ nhân tiến lên tát thẳng vào mặt ta:
“Không biết hối cải, xem ra bổn mỹ nhân phải dạy dỗ ngươi một trận!”
Ta cắn răng chịu đựng cái tát, cần phải có dấu vết để màn kịch này diễn ra trọn vẹn.
“Người đâu! Tát miệng!”
Phương mỹ nhân nhìn hai cung nữ bên cạnh ra lệnh.
Hai cung nữ lập tức đứng hai bên ta.
Tiểu Liên vùng vẫy kêu lên:
“Không liên quan đến tài nhân của chúng ta, là lỗi của nô tỳ, nếu đánh thì đánh nô tỳ…”
Phương mỹ nhân cười nhạt:
“Chủ tớ các ngươi đừng mong thoát! Đánh cho ta!”
Hai cung nữ một trái một phải giữ chặt lấy ta, một ma ma tiến lên, dồn sức vung tay tát vào mặt ta.
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Dừng tay!”
12
Hoàng thượng xuất hiện mà không hề báo trước, khiến tất cả mọi người đều run rẩy sợ hãi.
Chỉ có ta là rõ nhất, hôm nay vốn là ngày ta phải đến ngự thư phòng, Tiểu Liên cũng là do ta cố tình sắp xếp ra ngoài.
Có nhiều kẻ đang nhìn chằm chằm ta, thế nên ta cần giết gà dọa khỉ.
Ánh mắt của Hoàng thượng dừng lại trên mặt ta một lúc lâu.
Ta cảm nhận được ngài thấy dấu tay trên mặt ta liền thở gấp, đây là điều mà ta đã quan sát tỉ mỉ trong thời gian dài hầu hạ ngài.
“Phương mỹ nhân làm hỏng đồ ngự ban, giáng làm tuyển thị!”
Hoàng thượng kéo ta rời đi, tay ngài siết chặt.
Để lại Phương mỹ nhân và đám người với vẻ mặt đầy lo sợ.
Khi đến ngự thư phòng, ngự y đã chờ sẵn ở cửa.
Hoàng thượng ngồi bên cạnh không nói một lời nhưng khí thế áp đảo, ngự y run rẩy bôi thuốc cho ta.
Sau khi mọi người rời đi, Hoàng thượng bước đến trước mặt ta.
“Ngươi không tranh không giành, sẽ chịu thiệt thòi trong cung.”
Ta đưa tay xoa bóp đầu gối cho ngài:
“Vừa rồi ngài đi vội, chắc hẳn lại đau phải không?”
Ngài không nói gì, chỉ để mặc ta xoa bóp.
13
Khi ta trở về Phù Phong Uyển, cả viện đã hoàn toàn thay đổi, mọi thứ đều được thay mới, thậm chí còn có thêm vài cung nữ đến hầu hạ.
Sau đó, tiểu thái giám tuyên chỉ đến phong ta làm mỹ nhân.
Toàn bộ hoàng cung rơi vào bầu không khí im lặng kỳ lạ, ta giống như một sự tồn tại đặc biệt trong cung.
Hoàng hậu không thích ta, nhưng Hoàng thượng lại sủng ái ta.
Các tần phi không dám đắc tội Hoàng thượng, cũng không dám chọc giận Hoàng hậu, nên không ai đến chúc mừng, mà cũng chẳng ai đến gây chuyện.
14
Ta biết rằng trên con đường đối phó với Thẩm gia, ta đã tiến được một bước lớn, vì trong lòng Hoàng thượng, ta đã có vị trí nhất định.
Điều này thể hiện rõ khi ngài vì ta mà phế truất một mỹ nhân, lần thử thách này một công đôi việc.
You cannot copy content of this page
Bình luận