Âm Mưu Hậu Cung

Chương 1

Chương trước

Chương sau

2

 

Ta bắt đầu hận cả Thẩm phủ khi vừa tròn mười lăm tuổi một tháng.

 

Nương ta hy vọng ta có thể tìm được một gia đình tử tế, nên đã đến phủ Thái phó cầu xin. 

 

Bà ở trong đó suốt một ngày một đêm, ta lo lắng vô cùng. 

 

Khi gặp lại nương, toàn thân bà đầy thương tích, mê man bất tỉnh.

 

Sau này ta mới biết, hôm ấy là sinh thần của phu nhân Thẩm GIác, nhìn thấy nương ta cảm thấy xui xẻo, nên đã sai người dạy dỗ bà một trận. 

 

Trận đòn đó khiến thân thể vốn đã yếu bệnh của nương càng thêm suy sụp, đại phu nói bà không qua nổi mùa đông này.

 

Khi nương tỉnh lại, bà không nhắc đến chuyện phủ Thái phó, chỉ nói với ta một câu: 

 

“Nguyệt nhi! Nương nhất định sẽ tìm cho con nam nhân tốt nhất thiên hạ!”

 

Sau đó, nương thường ra ngoài, nhưng không nói cho ta biết bà làm gì. 

 

Một tháng sau, có hai thị vệ khiêng thi thể của nương ta về, nói rằng bà đã cứu giá lập công, nguyện vọng cuối cùng trước khi chết là hy vọng ta nhập cung hầu hạ Hoàng thượng.

 

Ta đau khổ đến tột cùng, từ đó thế gian này không còn người thân nào của ta nữa.

 

Ta không có bạc, nên tang lễ rất sơ sài, nương ta được chôn cất qua loa, ngay cả một cỗ quan tài tử tế cũng không có. 

 

Thẩm Giác không xuất hiện, một người hầu cũng không đến.

 

“Tiểu thư! Phải nén bi thương!” 

 

Tiểu Liên khuyên ta.

 

Tiểu Liên là đứa bé ta và nương nhặt được trên đường lên kinh, khi ấy nó sắp chết đói. 

 

Dù đi theo chúng ta khốn khó, nhưng vẫn còn có cơm ăn. 

 

Những năm qua, nó cùng chúng ta chịu đủ mọi khổ sở.

 

Ta quỳ trước mộ nương, trong lòng quyết định: Ta sẽ bắt tất cả người trong Thẩm gia, bao gồm cả Thẩm Giác, quỳ xuống cầu xin nương ta tha thứ.

 

Ngày hôm sau, người trong hoàng cung đến đón ta nhập cung, nói rằng Hoàng thượng phong ta làm tài nhân. 

 

Ta lên kiệu, đi đến trước bức tường cung đỏ thẫm sừng sững.

 

Thẩm Giác đứng ở cửa cung, lạnh lùng nhìn ta, như thể đang nhìn vết nhơ cuối cùng trong cuộc đời hắn.

 

Ta xuống kiệu, hơi cúi mình hành lễ.

 

“Sau khi nhập cung phải an phận thủ thường, có nhiều thứ không phải loại người như ngươi có thể mơ tưởng!”

 

Thẩm Giác lạnh giọng nói.

 

Ta khẽ cười, chỉ thấy lời hắn thật châm biếm.

 

Người đàn ông này lạnh lùng vô tình, bạc tiền để hắn đọc sách, đi lên kinh ứng thí, đều là do nương ta khâu vá từng đường kim mũi chỉ mà kiếm được.

 

Nương ta đã thủ hiếu cho cha nương hắn suốt sáu năm, đem lại danh tiếng tốt đẹp cho hắn ở quê nhà.

 

Nương ta đã an phận, nhưng kết quả là thê tử lại trở thành kẻ bị bỏ rơi, còn ta trở thành đứa con hoang.

 

Giờ hắn bảo ta phải an phận thủ thường, có lẽ vì Hoàng hậu bây giờ chính là đích nữ nhi của hắn, Thẩm Tự Cẩm.

 

Ta cúi đầu, giọng nhún nhường: 

 

“Đa tạ Thái phó đại nhân chỉ bảo!”

 

Thẩm Giác hài lòng với thái độ của ta, rồi vung tay áo rời đi.

 

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, nụ cười càng thêm rực rỡ. 

 

Hoàng thượng là người mà ta không thể mơ tưởng sao?

 

Ta không tin, ta sẽ có được hắn. 

 

Chỉ khi có được sủng ái của Hoàng thượng, ta mới có thể đấu với Thẩm gia.

 

3

 

Ta dẫn Tiểu Liên theo sau tiểu thái giám đến Diên Xuân cung. 

 

Diên Xuân cung là nơi ở của Hoàng hậu, Thẩm Tự Cẩm. 

 

Những nữ tử mới nhập cung phải chờ ở đây để được phân phối chỗ ở.

 

Tiểu thái giám dẫn ta đến cửa rồi rời đi.

 

Một cung nữ từ trong Diên Xuân cung bước ra: 

 

“Hoàng hậu nương nương đang nghỉ ngơi, không thể làm phiền. Ngươi cứ quỳ ở đây chờ đi!”

 

Ta và Tiểu Liên quỳ trước cửa, nhưng nghe thấy tiếng cười nói bên trong viện.

 

“Hoàng hậu tỷ tỷ thật nhân từ, lại còn cho loại người như vậy đến Diên Xuân cung!”

 

“Đúng vậy! Loại người như thế, đứng gần thôi cũng bẩn cả viện!”

 

“Nghe nói nương nàng ta dốc hết sức để giành được tiền đồ này cho nàng, thật có thủ đoạn!”

 

“Hừ… Hoàng thượng cũng thật là, yêu cầu như thế cũng đồng ý. Nếu người khác học theo thì sao bây giờ!”

 

 

Tiếng bàn luận rành rành lọt vào tai ta, ta cúi đầu không nói một lời.

 

Lúc này, ta nghe thấy một tiếng ho khẽ, rồi những lời bàn luận đột nhiên im bặt, giọng nói đó cất lên: 

 

“Không được bàn luận về Hoàng thượng, Hoàng thượng nhân từ, có kẻ mang ơn đòi quà, chỉ là thứ dơ bẩn thôi, hậu cung rộng lớn thế này, vẫn có chỗ để chứa chứ!”

 

Ta nhận ra, đó là giọng của Thẩm Tự Cẩm, cũng giống như năm ta tám tuổi, nàng đứng trên cao mà nói ta quỳ bẩn trước cửa nhà nàng.

 

Ta quỳ hai canh giờ, bên trong viện vẫn là tiếng cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng còn có thái giám và cung nữ mang điểm tâm, trà nước vào trong.

 

Mãi cho đến khi một tiểu thái giám đến báo, Hoàng thượng sẽ đến Diên Xuân cung dùng bữa tối, ta mới bị tiểu thái giám đuổi đi.

 

Đôi chân quỳ lâu đau nhức khiến ta mỗi bước đi đều đau đớn. 

 

Ta và Tiểu Liên dìu nhau, đi theo tiểu thái giám một đoạn rất dài, mới đến một viện dường như đã bị bỏ hoang từ lâu.

 

4

 

“Nguyệt tài nhân! Sau này Phù Phong Uyển sẽ là chỗ ở của ngươi!”

 

Ta và Tiểu Liên mất năm ngày để dọn dẹp Phù Phong Uyển, mà trong năm ngày ấy, nội vụ phủ gửi đến những vật dụng kém cỏi nhất, thậm chí còn không bằng phần dùng của cung nữ hạng hai thông thường.

 

Suốt năm ngày ta cũng không gặp Hoàng thượng, càng không nói đến chuyện thị tẩm.

 

Tiểu Liên bưng vào một ít cơm canh đã hơi ôi thiu.

 

“Tiểu thư! Nếu cứ thế này, chúng ta sống thế nào được? Mấy hôm trước ít ra đồ ăn còn đủ cho hai người chúng ta ăn, hôm nay ngay cả một người cũng không đủ!”

 

Ta khẽ cười, tay vẫn bận rộn làm diều: 

 

“Ngươi cứ ăn đi!”

 

“Ta và tiểu thư mỗi người một nửa!” 

 

Tiểu Liên chia phần cơm ra:

 

“Tiểu thư! Người phải được thị tẩm, nếu không chúng ta không sống nổi!”

 

Ta cười nhẹ: “Chắc là ngày mai sẽ được thôi!”

 

Đến ngày thứ sáu, khi Hoàng thượng hạ triều, trong lúc đi qua ngự hoa viên, ngài nhặt được một chiếc diều. 

 

Khi về tới ngự thư phòng, ngài liền lệnh cho Kính sự phòng tối nay đưa ta đi thị tẩm.

 

Cả cung náo động, Tiểu Liên vô cùng phấn khích, chọn vài món trang sức đẹp nhất trong số những món ít ỏi ta có để giúp ta trang điểm.

 

Nhưng cửa viện bị đá văng ra, một ma ma dẫn theo vài tiểu thái giám bước vào, họ lật tung hộp trang sức của ta, xé nát y phục.

 

Ta nhận ra ma ma đó, họ Ngô, năm ấy khi ta quỳ trước cửa Thẩm phủ, mụ đứng bên cạnh Thẩm Tự Cẩm.

 

“Giữ lấy ả!” 

 

Ngô ma ma chỉ vào ta ra lệnh.

 

Hai tiểu thái giám tiến lên, giữ chặt ta, Tiểu Liên muốn bước tới nhưng bị đẩy ngã xuống đất, có người khống chế nàng.

 

Ngô ma ma bước tới, tát mạnh vào mặt ta, lực lớn đến kinh ngạc.

 

“Thủ đoạn hồ ly tinh, không ra gì, cái tát này lão nô thay mặt Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho ngươi, mong ngươi biết giữ mình đoan chính!”

 

Mặt ta rát bỏng, miệng đầy vị tanh ngọt của máu, nhưng ta không nổi giận, cũng không khóc lóc, chỉ nhìn Ngô ma ma mà nở một nụ cười yêu kiều.

 

Giận dữ và khóc lóc chỉ khiến đối phương đắc ý, cười là vũ khí duy nhất của ta lúc này.

 

Ngô ma ma thấy thế, lại tát ta thêm một cái: 

 

“Đừng tưởng rằng tối nay ngươi có thể thị tẩm, Hoàng hậu nương nương đã ra lệnh cho Thái y viện báo với Kính sự phòng rằng, hôm nay Nguyệt mỹ nhân bị bệnh, không tiện thị tẩm!”

 

Nói xong, mụ trừng mắt nhìn ta rồi dẫn theo đám thái giám rời đi.

 

5

 

Ta và Tiểu Liên dọn dẹp căn phòng đầy hỗn độn.

 

Mặt Tiểu Liên đầy tuyệt vọng, nghĩ rằng cơ hội thị tẩm đã mất, xót xa muốn bôi thuốc cho ta.

 

Ta ngăn tay Tiểu Liên lại: 

 

“Mang theo vết thương, Hoàng thượng sẽ càng thương xót!”

 

Đến giờ Dậu, tiểu thái giám của Kính sự phòng vẫn đến đón ta, cả cung đình đều náo loạn, nghe nói ở Diên Xuân cung đã vỡ vài chiếc bình thanh hoa thượng hạng.

 

Ta khẽ cười, xem ra Thẩm Tự Cẩm không hiểu Hoàng thượng.

 

Ta thừa nhận ta hèn hạ, ta đã lợi dụng nương ta. 

 

Hôm nay là ngày giỗ đầu của bà, ta viết lên chiếc diều: 

 

“Tưởng nương lê gót tiễn, giờ không còn nương dẫn đường, bóng người cô độc.”

 

(Tích biệt bàn san y y tống, kim vô mẫu khiên khứ ảnh đơn.)

 

Hoàng thượng đã mất mẫu phi từ nhỏ, ngài dễ dàng đồng cảm. 

 

Thấy ta nhớ thương mẫu thân như vậy, làm sao ngài có thể thờ ơ?

 

Nhất là khi nữ nhân này đã vì cứu ngài mà chết, và hôm nay là giỗ đầu của bà, chỉ còn lại ta, một cô nhi đơn côi.

 

Dù Thái y viện nói ta bệnh, Hoàng thượng cũng chỉ nghĩ đó là vì ta quá đau buồn nhớ nương, càng có lý do để ngài đến an ủi ta, làm sao có thể không gặp ta?

 

Ta được cung nữ dẫn đi tắm rửa, sau đó trần truồng, được quấn trong chăn và đưa đến Dưỡng Tâm điện.

 

Khi đến nơi, ma ma của Kính sự phòng đã nói cho ta quy trình thị tẩm.

 

Ta trần trụi được đưa vào phòng, ánh đèn mờ ảo, ta thấy nam nhân mà nương ta đã tìm cho ta – người tốt nhất trong thiên hạ.

 

6

 

Long chương phượng tư, uy nghi bất phàm, chỉ nửa nằm trên giường, đã toát ra sự uy nghiêm không thuộc về lứa tuổi của ngài.

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page