Chương 1: Thai sông
20/04/2025
Chương 2: Ôn thần
20/04/2025
Chương 3: Bóng đêm
20/04/2025
Chương 4: Quỳ xuống
20/04/2025
Chương 5: Cổ Ngọc
20/04/2025
Chương 6: Thuyền vỡ
20/04/2025
Chương 7: Đụng phải Quỷ
20/04/2025
Chương 8: Lương tâm
20/04/2025
Chương 9: Nhất định phải chết
20/04/2025
Chương 10: Tôi đến vớt!
20/04/2025
Chương 11: Hai lần vớt thất bại
20/04/2025
Chương 12: Lên bờ
20/04/2025
Chương 13: Mở đường cõi Âm
20/04/2025
Chương 15: Truyền thừa
20/04/2025
Chương 14: Tôi đau
20/04/2025
Chương 16: Tiền người chết
20/04/2025
Chương 17: Tạ Tiểu Hoa
20/04/2025
Chương 18: Loạn thế hoàng kim
20/04/2025
Chương 19: Tử Đảo ôm thi hài
20/04/2025
Chương 20: Tiền hàng đã thanh toán xong
20/04/2025
Chương 21: Chó điên xui xẻo lại đến
20/04/2025
Chương 22: Tạ Tiểu Hoa nguyền rủa
20/04/2025
Chương 23: Đỡ âm linh
20/04/2025
Chương 24: Lên thành phố làm việc
20/04/2025
Chương 25: Tìm thi thể ở Mạnh phủ
20/04/2025
Chương 27:Xác chết đứng
20/04/2025
Chương 26: Cô muốn con bé chết sao?
20/04/2025
Chương 28: Lời thì thầm trong đêm
20/04/2025
Chương 29: Đục thuyền
20/04/2025
Chương 30: Chú sẽ vớt xác
20/04/2025
Chương 31: Giày thêu, chân người chết
20/04/2025
Chương 32: Giày thêu hoa
20/04/2025
Chương 33: Lần thứ hai vớt xác thất bại
20/04/2025
Chương 34: Thai chưa đủ tháng nhưng hồn đã đủ
20/04/2025
Chương 35: Phạm sai lầm
20/04/2025
Chương 36: Phạm vào cấm kị
20/04/2025
Chương 37: Trấn mẫu tử sát
20/04/2025
Chương 38: Tăng giá
20/04/2025
Chương 39: Xác nam ngửa mặt
20/04/2025
Chương 40: Cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói bậy
20/04/2025
Chương 41: Thợ làm giấy Hứa
20/04/2025
Chương 42: Buổi tối mới làm ăn
20/04/2025
Chương 43: Nhiều tài dễ sống
20/04/2025
Chương 44: Bị kéo xuống nước
20/04/2025
Chương 45: Nghiệp
20/04/2025
Chương 46: Tử Đảo trên thuyền
20/04/2025
Chương 47: Cô nói dối
20/04/2025
Chương 48: Thả lồng heo
20/04/2025
Chương 49: Tử Đảo hóa Hắc Sát
20/04/2025
Chương 50: Sặc nước
20/04/2025
Chương 51: Thanh giả tự thanh
20/04/2025
Chương 52: Còn muốn tôi đưa tiền?
20/04/2025
Chương 53: Giao cho cảnh sát
20/04/2025
Chương 54: Sao con không vớt La Âm bà lên?
20/04/2025
Chương 55: Hung thi
20/04/2025
Chương 56: Mày điếc hay mù rồi?
20/04/2025
Chương 57: Chó cào cửa, mèo cắn xác, người chết thở hắt ra
20/04/2025
Chương 58: Cho chú nghỉ một lát
20/04/2025
Chương 60: Số tiền này mày không dám động vào đâu
20/04/2025
Chương 59: Tạ lễ
20/04/2025
Chương 61: Đãi tiệc
20/04/2025
Chương 62: Không dám quản
20/04/2025
Chương 63: Chết không thấy xác
20/04/2025
Chương 64: Ăn trộm
20/04/2025
Chương 65: Người vớt xác mặc kệ ma quỷ trên bờ
20/04/2025
Chương 66: Bắt người
20/04/2025
Chương 67: Đuổi người
20/04/2025
Chương 68: Chặt cây
20/04/2025
Chương 70: Mang thai?
20/04/2025
Chương 69: Khách đến nhà
20/04/2025
Chương 71: Nghe theo chú Hai
20/04/2025
Chương 72: Tăng thú lao
20/04/2025
Chương 73: Gặp quỷ rồi
20/04/2025
Chương 74: Cha giết con gái, con gái giết cha
20/04/2025
Chương 75: Diệt mẫu tử sát
20/04/2025
Chương 76: Tất cả các người đều phải đền mạng
20/04/2025
Chương 77: Thai âm mở mắt, người sống mất mạng
20/04/2025
Chương 78:
20/04/2025
Chương 79:
20/04/2025
Chương 80:
20/04/2025
Chương 81:
20/04/2025
Chương 82:
20/04/2025
Chương 83:
20/04/2025
Chương 84: Quan tài trống
20/04/2025
Chương 85: Thai phụ có chết oan không?
20/04/2025
Chương 86: Vu oan giá họa
20/04/2025
Chương 87: Vớt xác
20/04/2025
Chương 88: Nói dối
20/04/2025
Chương 89: Người chết là lớn nhất
20/04/2025
Chương 90: Tiên sinh không có ở đây
20/04/2025
Chương 91: Vợ lẽ
21/04/2025
Chương 92: Giàn thiêu
21/04/2025
“Chú Hai… Cô ta đi theo phía sau … Thuyền lái nhanh một chút.”
Tôi cắn răng, vô cùng cẩn thận nói chuyện với chú Hai.
Chú Hai cũng không quay đầu lại, hừ lạnh nói: “Chú biết cô ta đang đi theo, thi thể hóa sát rất phiền phức, chặt đầu còn chưa đủ, nhất định phải đốt thành tro. Lên bờ trước, phớt lờ cô ta đi.”
Trên đường trở về, Tào Vĩnh Quý vẫn luôn giữ im lặng, cứ ôm tượng gốm xương mèo.
Về phần Vương què, anh ta đang trốn ở bên cạnh chân chú Hai, thậm chí còn không đứng dậy.
Tôi nghỉ ngơi một lúc lâu, khôi phục được chút năng lượng, cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Kỳ thật lần này tôi không có xuống nước, tôi chỉ đỡ âm linh, cùng lắm chỉ là chộp lấy đôi giày thêu, động động vào chân người chết.
Nhưng bây giờ tôi vẫn mệt bở hơi tai, tôi đại khái nghĩ đến một khả năng.
Đỡ âm linh cũng sẽ tiêu hao tinh lực, mỗi lần đỡ âm linh đều hết sức tập trung, nên xong việc mới mệt mỏi như vậy.
Rốt cuộc chúng tôi cũng về tới bến tàu.
Bến tàu này chính là bến tàu dỡ hàng mà chúng tôi đã ghé hai lần trước đó.
Sau khi lên bờ, chúng tôi lại quay đầu nhìn mặt nước, thì thấy đầu và thi thể không đầu của Đường Tú Tú không còn theo chúng tôi nữa.
Nhìn một cái, trên mặt nước sông treo vô cùng yên tĩnh, không có gì ngoài vầng trăng mờ ảo phản chiếu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Thầy Lý nhỏ, thầy Lưu, vợ tôi thực sự đã trở thành hung thi, thành ma quỷ sao? Cô ấy không thể quay về sao?” Giọng nói mệt mỏi và đau khổ của Tào Vĩnh Quý từ bên cạnh truyền đến.
Tôi quay lại và thấy Tào Vĩnh Quý đang nhìn chú Hai và tôi với vẻ mặt cầu khẩn.
Tôi khó xử hết sức.
Chú Hai lại nhíu mày nói: “Không thể cứu được”
“Nhưng cuối cùng khi cô ấy nhìn thấy tôi chuẩn bị nhảy xuống sông, cô ấy cũng lao tới. Cô ấy…” Tào Vĩnh Quý gian nan mở miệng.
Chú Hai hơi nheo mắt, lạnh lùng nói: “Cô ta lên tới có làm được chuyện gì tốt không? Cô ta ngoan ngoãn theo chúng ta về hay chỉ để Âm Dương đỡ âm linh? Cô ta đi lên là để giết hết người trên thuyền chúng ta! Một mình anh sao mà đủ!”
“Nếu không phải tôi và Âm Dương có chút tài năng, hôm nay sông treo sẽ tổn thất hai người vớt xác, nửa bà đỡ âm linh!” Rõ ràng, giọng điệu của chú Hai càng ngày càng không tốt.
Tôi thở dài, kỳ thật nhìn bộ dạng của Tào Vĩnh Quý, tôi cũng không đành lòng.
Chỉ có điều, việc anh ta có thể ôm thai chết lưu trở về đã là điều tốt nhất tôi có thể làm rồi.
Nếu tôi biết nhiều hơn về Cửu Thuật Âm Sinh, tôi không nên đỡ âm linh cho Đường Tú Tú, phạm phải chuyện kiêng kỵ này, thực sự là đang thử thách tôi trước bờ vực cái chết.
Nếu không có một đao kia của chú Hai, có lẽ hôm nay tôi đã ngủm ở chỗ này rồi.
Nhưng bà đỡ âm linh có chút tư lịch, đều khó có khả năng tiếp nhận đơn hàng này.
Tôi thấy chú Hai nói chuyện quá sắc bén, mặt Tào Vĩnh Quý đỏ bừng, càng ngày càng đứng không vững, nên tôi nhanh chóng ngăn cản chú Hai lại.
Lại khuyên Tào Vĩnh Quý nén bi thương, bảo anh ta thờ cúng đứa nhỏ cho tốt, đây mới là kết quả tốt nhất.
Có rất nhiều thứ không thể dùng vũ lực mà có được, có một đứa con ở bên cạnh đã là may mắn rồi, anh ta chỉ có thể làm nhiều việc tốt coi như là tích đức cho Đường Tú Tú, nói không chừng là sẽ có một bước ngoặt tốt hơn.
Tào Vĩnh Quý đã có bậc thang, có vẻ như đã được thuyết phục, liên tục nói lời cảm ơn với tôi.
Chú Hai thở dài, sờ lên bên hông, lẩm bẩm thêm vài câu nữa, chắc là do hết rượu nên xui xẻo.
Tôi nói với chú Hai, nếu không tôi và Tào Vĩnh Quý chờ ở chỗ này, để ông đi mua rượu uống?
Chú Hai xua tay nói: “Chỉ là thai chết lưu, cũng chính là tượng gốm bào thai mà con thu thập được, nó không còn được coi là người chết, nên cũng không cần phải đợi ở bến tàu nữa.”
“Vấn đề tiền bạc của chúng ta đã giải quyết xong, ông chủ Tào, anh cứ về thẳng nhà. Âm Dương và tôi còn có việc phải làm.” Câu cuối cùng rõ ràng là chú Hai đang nói với Tào Vĩnh Quý.
Tào Vĩnh Quý cẩn thận đặt tượng gốm xương mèo vào cái túi trong lòng rồi lại lấy ra một túi vải nhỏ.
Lúc này, anh ta đã trở lại dáng vẻ bình thường, không còn chán nản nữa, lại trở nên kính cẩn với chúng tôi.
Anh ta đưa túi vải cho chú Hai, sau khi chú Hai mở ra, ông hơi cau mày nói: “Chưa đủ.” Khóe mắt tôi thoáng thấy chiếc túi vải trong tay chú Hai, dưới ánh trăng, hóa ra là một miếng vàng thỏi mỏng!
Mười lượng có kích thước như cánh tay em bé, còn thỏi vàng nhỏ này dày bằng ngón tay, chắc phải dài bằng lòng bàn tay!
Chỉ có điều, chú Hai nói không đủ khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên.
Chẳng phải chú Hai đã nói không thể tăng giá sao? Khi chúng tôi ra ngoài làm ăn, lẽ ra thù lao đã phải thương lượng từ lâu.
Cho dù không phải tôi thì điều mà chú Hai và Tào Vĩnh Quý nói đến cũng chính là điều mà cha tôi đã đồng ý vào thời điểm đó.
Bây giờ chúng tôi đã lên bờ, sao chú Hai lại đột nhiên tăng giá với Tào Vĩnh Quý?
Tào Vĩnh Quý cũng có vẻ hơi bối rối.
Chú Hai lườm tôi một cái rồi nói: “Lúc ấy anh cả tôi và anh bàn bạc là giá cả của người vớt xác, chứ không có nói chuyện bà đỡ âm linh, tôi không vớt vợ anh lên được, nhưng lại đỡ âm linh cho cô ấy, anh ôm con, Âm Dương cũng làm bà đỡ âm linh.”
“Thỏi vàng nhỏ này là thù lao cho bà đỡ âm linh, anh phải trả thêm một phần cho người vớt xác nữa, đây là quy củ, về phần bao nhiêu, thì tùy theo tâm ý của anh.”
“Đây không phải là tôi đòi tăng giá, mà là quy củ, nếu tôi không tính tiền này cho anh, sau này anh đi đường thủy sẽ xảy ra chuyện.” Chú Hai nói rất hợp lý, lúc này tôi mới chợt hiểu ra.
You cannot copy content of this page
Bình luận