Ác Quỷ Áo Đỏ - Đường Mạt Mạt

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Viên Hữu Lương tức đến phát điên, hoàn toàn không tin.

Mẹ kế thì hét lên, trách móc tôi:

“Viên Viên, sao con có thể đánh cha con như vậy, không biết lễ phép và bất hiếu thế chứ. Không biết lễ phép, bất hiếu đã đành, con còn bịa chuyện, nói mình bị ch*ặt x*ác.”

“Con bị ch*ặt x*ác mà vẫn đứng đây được sao, nói dối giỏi lắm, con… “

Mẹ kế đột nhiên cứng họng.

Vì tôi vừa biểu diễn cho bà ta xem màn xoay đầu 360 độ một cách thành thạo.

Hai người đứng ngẩn ra, không khí phảng phất mùi khai của nước tiểu.

Tôi thấy vẫn chưa đủ kích thích, thêm vào một câu:

“Hay để con biểu diễn màn vỗ đầu cho vui nhé?!”

Nói rồi, tôi khẽ v*ặn cổ, th*áo đầu ra và vỗ hai cái.

Phải nói, cái đầu này khá đàn hồi.

5

“A a a a…”

Viên Hữu Lương và mẹ kế hoảng loạn, ngã phịch xuống đất rồi lăn lộn, kêu gào.

Tôi vỗ vỗ cái đầu, theo sau họ:

“Cha, tiết mục con diễn có hay không? Cha có vui không?”

Viên Hữu Lương không nói lời nào.

Tôi nghĩ chắc ông ta vui lắm, vui đến mức nước mũi, nước mắt lẫn lộn, cả phân lẫn nước tiểu đều trào ra, vui đến mức cơ thể bắt đầu co giật.

Mẹ kế cũng vui không kém, vui đến mức ngất xỉu.

Các vị khách cũng rất phấn khích, chen lấn chật kín lối ra, tay chân lộn xộn, giống như cảnh chen chúc ở ga tàu xuân mười mấy năm trước, thật nhộn nhịp.

Viên Thiên Thiên vừa từ trong chiếc bánh kem bò ra, đã chạm mặt tôi đang vỗ cái đầu, tôi rất thân thiện chào hỏi:

“Chào em trai, chơi cùng chị nhé.”

“Chơi gì?”

Cậu ta nhìn chằm chằm vào cái đầu của tôi, giọng run như đang hát.

“Chơi vỗ đầu. Như thế này, giống vỗ bóng rổ ấy.”

Tôi biểu diễn một loạt động tác: Vỗ tới, vỗ lui, vỗ ngược, vỗ chéo…

Bóng rổ chơi được, thì cái đầu cũng chơi được.

Tôi còn diễn thêm một màn lên rổ ba bước, cái đầu rơi đúng vào lòng Viên Thiên Thiên.

Cậu ta theo phản xạ đưa tay đỡ lấy, rồi đông cứng lại, răng nghiến chặt kêu ken két.

“Thú vị không?”

“Để chị dạy em, chỉ cần v*ặn đ*ầu ra là được…”

Tôi đặt tay lên đ*ầu cậu ta, định dùng l*ực để cậu ta thực hành trực tiếp.

Mắt cậu ta trợn ngược, ngã ra phía sau.

Tôi áp đầu vào ngực cậu ta kiểm tra, vẫn còn hơi thở.

Trẻ con đúng là dễ bị dọa.

“Cút ra!”

Một lực mạnh ập tới, cái đầu tôi lăn xa tít, làm tôi choáng váng.

Ai vậy, ai vậy, ai dám đánh ta?!

6

Mẹ kế cầm cây gậy bóng chày, dù bà ta run lẩy bẩy, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Viên Thiên Thiên, như một con gà mái bảo vệ con.

Thấy tôi nhìn, bà ta nhe răng nói:

“Đừng động vào con trai tôi, tìm cha cô mà tính, ông ta mới là người có lỗi với cô.”

“Ông ta là chồng của bà mà.”

Mẹ kế: “Chồng đâu quan trọng bằng con cái.”

Tôi cảm động vô cùng, rồi dùng đầu húc bà ta ngất đi, tiếp tục tìm Viên Hữu Lương.

May là tôi đến kịp, nếu không Viên Hữu Lương đã chạy thoát rồi. 

Tôi dùng sức kéo ông ta lại.

Bất ngờ không, bất ngờ chứ!

Viên Hữu Lương khóc lóc, nước mắt nước mũi ròng ròng:

“Viên Viên, xin con tha cho cha, cha lớn tuổi rồi, không chịu nổi sự kinh hãi này, cha cầu xin con…”

Nguyên thân là một người con gái tốt, nhưng tôi thì không.

Tôi vô lương tâm.

Khi mọi người đã chạy hết, tôi “rầm” một tiếng khóa chặt cửa lại, rồi nói với ba người đang ôm nhau run rẩy:

“Bây giờ, chúng ta sẽ chơi một trò chơi.”

Giọng mẹ kế run như cái sàng:

“Trò chơi gì?”

“Trò chơi gia đình đoàn kết.”

Tôi gắn cái đ*ầu lên cổ, nhưng nó không được chắc, cứ hay rơi, nên tôi phải dùng tay giữ lại.

Lần sau, nhất định bảo Dương Cẩn tìm một loại keo 520, dính cho chắc chắn hơn.

Tôi mỉm cười:

“Không thể để mình tôi ch*ết, còn các người sống vui vẻ được.”

“Gia đình mà, tất nhiên phải sống ch*ết có nhau.”

Sắc mặt ba người kia thay đổi, họ quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin, nói sẽ mời những thầy tu nổi tiếng nhất thế giới làm lễ cho tôi, còn đốt cả núi vàng bạc, xe sang biệt thự, trai đẹp mỹ nam, chỉ để tôi tha mạng.

Nhưng không được.

Viên Viên ch*ết thảm quá, oán khí rất nặng, cô ấy cần phải trút giận.

Người đầu tiên là nhân vật phản diện, đã bị tôi dọa ch*ết rồi.

Người thứ hai, chính là gia đình Viên Hữu Lương.

Khi tôi xuyên vào đây, cô ấy đã ch*ết, linh hồn tan nát bên cạnh thi thể, vừa kêu “đau quá”, vừa cố ghép thân thể lại.

Nhưng vì cô ấy mới ch*ết, vẫn còn yếu, không thể nào ghép nổi cơ thể mình.

Dù ghép được rồi, nhưng vừa đi là lại tan rã.

Cô ấy cầu xin tôi tiếp quản cơ thể này.

Tôi đã đồng ý, cất giữ cô ấy vào sâu trong linh hồn của mình, cô ấy nói với tôi:

“Tại sao tôi ch*ết, mà họ vẫn sống?”

Ác quỷ mà, thường không cần lý do, chỉ cần thấy vui là được.

Thế nên tôi nói:

“Được thôi.”

7

“Chọn binh chọn tướng, cưỡi ngựa đánh trận, chọn đến ai, người đó ch*ết. Chọn binh chọn tướng…”

Tay tôi chỉ qua lại ba người, chỉ vào ai, người đó lại hồi hộp.

“Là bà sao?”

Chỉ vào mẹ kế, bà ta lo lắng lắc đầu.

“Là em sao?”

Tôi chỉ vào Viên Thiên Thiên, cậu ta sợ hãi gọi:

“Mẹ!”

Mẹ kế kéo cậu ta ra sau:

“Đừng làm hại con trai tôi.”

“Viên Viên, tôi biết con hận tôi, tôi…”

Tôi cười khẩy một tiếng, rồi chuyển tay đi, tiếp tục chỉ:

“Hay là ông?”

Lần này là Viên Hữu Lương.

Khuôn mặt ông ta co giật dữ dội, rồi ông ta quỳ sụp xuống đất, nước mũi nước mắt lẫn lộn:

“Đừng giết cha, đừng giết cha, cha là cha của con mà. Mẹ con không còn, bà ngoại con cũng luôn điên điên dại dại, cha là người thân duy nhất của con trên đời này.”

“Chỉ cần con không giết cha, nhà cửa, tiền mặt, công ty, đất đai cha đều cho con, con muốn gì cha cũng đáp ứng…”

“Thật phiền phức, ba người mà chỉ có thể sống một, phải làm sao bây giờ nhỉ?”

Tôi nghiêng đầu, cái đầu “cộc cộc” rơi xuống, tôi chỉ có thể liếc ngang để nhìn thế giới.

Trên mặt Viên Hữu Lương thoáng qua một tia tàn nhẫn.

Tôi thêm dầu vào lửa:

“Cha cố lên, con ủng hộ cha đó.”

Ngay sau đó, cả nhà ba người bắt đầu diễn một màn kịch hay.

Cuối cùng, chỉ còn lại Viên Thiên Thiên sống sót, cậu ta trốn sau lưng mẹ, khóc thút thít như một đứa vô dụng.

Tôi cười gằn, tiến lại gần Viên Thiên Thiên:

“Gọi đi, gọi đi, dù có hét đến rách họng cũng không ai đến cứu đâu~”

Vừa dứt lời, “rầm” một tiếng.

Cánh cửa lớn bị phá tan tành, ánh nắng gay gắt chiếu xiên vào, một nhóm người hùng hổ xông vào.

8

Là Dương Cẩn dẫn cảnh sát phá cửa vào.

Tôi bất giác di chuyển, núp vào trong bóng tối.

Tên khốn này, phá hỏng trò vui của tôi.

“Viên Viên, Viên Viên, đi đến nơi em cần đi thôi, tôi đã báo cảnh sát rồi, em…”

Giọng Dương Cẩn đang lớn tiếng thì chợt im bặt, vì cảnh tượng những người nằm la liệt trên sàn.

“Em đã gi*ết người rồi sao…”

Anh ta tiến lại gần, tiếng “rắc rắc” không ngừng vang lên.

Đó là âm thanh ảo ảnh vỡ vụn.

Không hổ danh là nam chính, dương khí thật thịnh.

Những nơi có ánh nắng chiếu đến, những nơi Dương Cẩn bước qua, ảo ảnh tôi dựng lên đều bị phá hủy.

Ba người nhà họ Viên vẫn nằm đó, không ai ch*ết.

Chỉ có điều, đôi mắt họ vô hồn, không còn chút sức sống.

Mẹ kế nhìn thấy Dương Cẩn, còn cảm thán một câu:

“Quỷ sai dưới âm phủ trông cũng quen mặt quá.”

Dương Cẩn: “…”

Vài cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt do dự, thì thầm với nhau:

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page