A Ly

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

 

Vì anh ta nhận ra, tôi chưa từng nói câu đó.

 

Tôi chỉ thêm một nhát dao chí mạng:

 

“Anh làm tổn thương tôi, tôi lợi dụng anh. Chúng ta xem như huề nhau.”

 

14

 

Ứng Tư Niên không chịu buông tay, cũng không để tôi rời đi.

 

Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn, phản tay khống chế anh ta, kéo mạnh về phía sau, đẩy anh ta lùi lại mấy bước.

 

“Ứng Tư Niên, những tổn thương anh gây ra cho tôi những năm qua, những cảm xúc anh trút hết lên người tôi, cứ coi như là cái giá tôi phải nhận để lợi dụng anh đi. Đừng thua rồi còn tỏ ra thảm hại, trông rất khó coi.”

 

Trong đáy mắt Ứng Tư Niên hiện lên vẻ đỏ ngầu, giọng anh ta khàn đặc:

 

“Không phải vậy đâu, A Ly. Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi. Anh chỉ là không kiểm soát được cảm xúc của mình.”

 

“Từ đầu đến cuối, em không chịu quá thân mật với anh, dù em luôn nhường nhịn anh, nhưng anh không cảm nhận được chân tình từ em.”

 

“Vì vậy, anh mới ngày càng làm quá. Anh thật sự sai rồi. Những tổn thương anh gây ra cho em, anh nguyện trả lại hết lên chính mình. Em có thể tha thứ cho anh không?”

 

Tôi lắc đầu, nhàn nhạt đáp:

 

“Anh vẫn chưa hiểu. Tôi chưa từng trách anh, thì lấy gì để tha thứ?”

 

Trong đôi mắt Ứng Tư Niên, nỗi đau bị vứt bỏ dần lộ rõ. Nhưng rõ ràng, người làm tổn thương tôi lại chính là anh ta.

 

“Tại sao? Tại sao lại như thế này?”

 

Tôi chợt bật cười, nụ cười ngọt ngào nhưng đầy tà ý:

 

“Bởi vì mạng anh rẻ mạt quá, trực tiếp lấy mạng anh thì chúng tôi lỗ mất. Đau thấu xương, dày vò đến tuyệt vọng, cầu mà không được, mới là sự trừng phạt xứng đáng với anh.”

 

Nói xong, tôi không giải thích thêm, quay người rời đi.

 

Bùi Diên Xuyên đứng chờ tôi trước cửa, lặng lẽ như thường.

 

 Tôi đặt tay mình vào tay anh ấy, cùng nhau rời đi.

 

Thế nhưng, Ứng Tư Niên vẫn đuổi theo, đi theo chúng tôi đến tận nhà của Bùi Diên Xuyên, rồi cứ thế đứng dưới ánh đèn đường, không hề nhúc nhích.

 

Nửa đêm, cơn mưa lớn kéo đến, cuồng phong khiến cả thế giới như đảo lộn.

 

Ứng Tư Niên cứ đứng thẳng giữa mưa gió, giống như một chú chó con bị bỏ rơi.

 

Tôi đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn anh ta.

 

Bùi Diên Xuyên vòng tay qua eo tôi, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định vang lên:

 

“Anh không thích em nhìn anh ta.”

 

Tôi mỉm cười, quay lại ôm lấy cổ anh ấy, nhón chân hôn lên môi anh ấy.

 

Bên ngoài cửa sổ, giữa cơn cuồng phong bão tố, loáng thoáng vang lên tiếng gào thét điên cuồng và những tiếng hét thất thanh đầy tuyệt vọng.

 

Nhưng tôi chẳng còn nghe rõ nữa, chỉ như một chiếc bèo trôi nổi, mặc người định đoạt, dày vò tận sâu trong tâm khảm.

 

15

 

Sáng hôm sau, các trang báo lớn đều đồng loạt đưa tin về Ứng Tư Niên.

 

Anh ta bị phát hiện ngất xỉu ngay trước cửa nhà Bùi Diên Xuyên.

 

Cùng lúc đó, hàng loạt tin tức rộ lên, vạch trần việc Diêu Minh Úc từng cùng Ứng Tư Niên hành hạ tôi trên núi tuyết, thậm chí còn dàn dựng buổi phát sóng trực tiếp giả, tạo hiện trường giả khiến dư luận nghĩ tôi đã qua đời.

 

Một người phụ nữ trước đây không ai để tâm, bằng cái ch*ết “dậy sóng” của mình, đã kéo hai con người này xuống khỏi thần đàn.

 

Làn sóng dư luận bùng nổ dữ dội, cộng thêm những sự thúc đẩy âm thầm phía sau, nhanh chóng thu hút sự chú ý từ truyền thông chính thống.

 

Vài lá thư tuyên bố chung được đưa ra, cơ bản đã hủy hoại hoàn toàn con đường sự nghiệp của Diêu Minh Úc.

 

Cùng lúc đó, cô ta phải đối mặt với khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng lên đến hàng tỷ nhân dân tệ.

 

Tôi nhân cơ hội làm một người dân nhiệt tình của Cảng Thành, góp thêm một cú “đạp” nữa bằng cách nộp những bằng chứng thép tố cáo việc Diêu Minh Úc trốn thuế, gian lận trong suốt những năm qua.

 

Dù sao, một con chó không được yêu thương nhưng lại hữu dụng như tôi, chính là người phù hợp nhất để xử lý những việc mà người khác không muốn nhúng tay vào.

 

Tôi chui ra khỏi chăn, Bùi Diên Xuyên đưa ly sữa cho tôi.

 

“A Ly, đợi mọi chuyện kết thúc, chúng ta rời khỏi Cảng Thành nhé.”

 

Tôi gật đầu.

 

Chỉ còn lại bước cuối cùng nữa thôi.

 

16

 

Tôi bước vào phòng bệnh.

 

Ứng Tư Niên bị trói chặt trên giường bằng dây đai y tế.

 

Toàn thân anh ta giống như một quả bóng xẹp lép, trống rỗng, cạn kiệt sức sống.

 

Tôi kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống, chậm rãi kể từng lời:

 

“Tám năm trước, vì muốn trút giận, anh đã châm lửa đốt một cây cổ thụ trăm năm dưới chân núi Tùng Lâm.”

 

Ứng Tư Niên khẽ run lên, trong ánh mắt thoáng qua sự sợ hãi.

 

“Người trong tộc tôi, đều sống trong ngọn núi ấy.”

 

“Những năm qua, tôi đã không ngừng ám thị và dẫn dắt tâm lý anh. Mỗi lần anh trút giận, nó đều ngấm ngầm tạo ra một vòng lặp trong cảm xúc của anh. Và điểm khởi phát của vòng lặp ấy, chính là tôi.”

 

“Ứng Tư Niên, anh sẽ không bao giờ tốt lên được nữa.”

 

“Anh sẽ mất đi toàn bộ những gì nuôi dưỡng sự tồn tại của mình, từ từ héo mòn, thối rữa, và chôn vùi chính anh cùng với trái tim bẩn thỉu của mình.”

 

Tôi đã nhìn thấu sự hèn mọn và nỗi sợ của anh ta.

 

Vì vậy, tôi dụ anh ta bước vào địa ngục, nhìn anh ta dần dần rơi xuống vực thẳm, bằng một cách cực đoan nhất.

 

Trước khi rời đi, tôi vỗ nhẹ lên mặt Ứng Tư Niên, như một đao phủ đang tuyên án.

 

“Tôi đã nói rồi, kẻ tùy tiện đùa bỡn người khác, cuối cùng cũng sẽ bị đùa bỡn.”

 

(Hết)

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page