A Ly

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

 

Tôi đã dùng cách mà người khác không thể tưởng tượng được, để lấp đầy khoảng trống tám năm này cho anh.

 

Anh không hỏi gì cả, chỉ ôm tôi thật chặt, khẽ nói:

 

“Xin lỗi.”

 

Nhưng điều đó là xứng đáng.

 

Anh đã cứu mạng tất cả chúng tôi, và tôi đã trả lại cho anh ta một mạng sống.

 

Không lỗ chút nào.

 

“Được thôi, vừa hay anh đã hồi phục gần như hoàn toàn, về nhà cũng sẽ không khiến ai nghi ngờ.”

 

“Em đã dặn khi anh rời đi rằng anh xuất ngoại để thư giãn, mọi người sẽ không nghĩ gì đâu.”

 

Bùi Diên Xuyên gật đầu, lặng lẽ nghe tôi nói, vòng tay ôm tôi chặt hơn một chút.

 

Chẳng bao lâu sau, tôi cảm thấy tóc mình có chút ẩm ướt, mang theo sự khác thường khiến tôi hơi ngứa.

 

Tôi bật cười, vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng an ủi:

 

“Anh đừng như vậy, em rất ổn mà.”

 

Bùi Diên Xuyên giọng khàn khàn, lắc đầu:

 

“Về nhà chúng ta sẽ kết hôn. Anh sẽ nói với mọi người rằng em là bạn gái anh quen ở nước ngoài, vừa gặp đã yêu.”

 

“A Ly, anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, sẽ không bao giờ phụ lòng em.”

 

Tôi tất nhiên tin điều đó.

 

Tôi không phải người tốt, nhưng thật may mắn biết bao.

 

12

 

Vào ngày tổ chức tiệc thọ của cha Bùi Diên Xuyên, chúng tôi trở về cảng thành.

 

Sau thời gian nghỉ dưỡng, Bùi Diên Xuyên đã hoàn toàn khỏe mạnh, gương mặt vẫn điển trai và đầy khí chất như trước, mang vẻ lạnh lùng xa cách khiến người khác không dễ lại gần.

 

Nhưng bàn tay nắm lấy tay tôi lại chưa từng buông ra.

 

Khi ông Bùi nhìn thấy tôi, ông sững sờ một lúc lâu, rồi thở dài đầy ý vị:

 

“Con đã chịu khổ nhiều rồi, đứa trẻ ngoan.”

 

Tôi mỉm cười rúc vào lòng Bùi Diên Xuyên, chẳng thấy ấm ức chút nào, nhất là khi gương mặt hiện tại của tôi thậm chí còn đẹp hơn trước rất nhiều.

 

Buổi tiệc mừng thọ thu hút không ít khách khứa.

 

Giữa đám đông, từ xa tôi đã nhìn thấy gương mặt của Ứng Tư Niên.

 

So với hơn một tháng trước, anh ta gầy đi trông thấy, khí chất càng thêm u ám.

 

Giữa đôi mày và ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo, chán đời, mang theo địch ý mơ hồ với bất cứ ai mà anh ta nhìn vào.

 

Bùi Diên Xuyên nắm tay tôi, cùng tôi tiến lại gần.

 

Gần như ngay lập tức, ánh mắt của Ứng Tư Niên dừng chặt trên người tôi, không hề rời đi.

 

“Cô là ai?!”

 

Xung quanh vang lên tiếng hít thở đầy kinh ngạc.

 

Không ai hiểu tại sao thái tử nhà họ Ứng lại giữa bữa tiệc long trọng mà nắm lấy tay bạn gái của thiếu gia nhà họ Bùi.

 

Một vài người bắt đầu rút điện thoại ra chụp ảnh, rõ ràng những chuyện “bí mật gia tộc” thế này rất kích thích sự tò mò.

 

Bùi Diên Xuyên lập tức xoay tay, giữ chặt cổ tay Ứng Tư Niên.

 

Lần này, vị trí của hai người đã đổi chỗ so với lần trước.

 

“Ứng Tư Niên, đây là bạn gái của tôi. Anh quá đáng rồi đấy.”

 

Sắc mặt của Ứng Tư Niên trở nên cực kỳ khó coi.

 

“Vớ vẩn! Anh nghĩ tôi không nhận ra cô ấy là ai sao? Dù các người có đổi gương mặt, nhưng ánh mắt thì không thể thay đổi. Cảm giác cũng vậy.”

 

“Bùi Diên Xuyên, cô ấy đã ở bên tôi tám năm, tôi hiểu cô ấy hơn anh.”

 

Hai người đối đầu căng thẳng, không ai nhường ai, khiến bữa tiệc thọ gần như bị phá hỏng hoàn toàn.

 

Tôi thực sự không ngờ rằng, Ứng Tư Niên lại chắc chắn đến mức này về danh tính của tôi.

 

Tôi chỉ nhẹ nhàng giơ tay, thoát khỏi sự kìm giữ của anh ta.

 

Giọng nói dù bình thản nhưng lại đầy sự lạnh lùng:

 

“Thưa ngài, có lẽ ngài nhầm rồi. Tôi luôn sống ở nước ngoài, chưa từng quay về nội địa. Nếu cần, tôi có thể lấy chứng minh thư để chứng minh.”

 

Dưới ánh đèn pha lê, gương mặt sáng ngời của tôi kiêu hãnh ngẩng lên, toàn thân toát ra vẻ tự tin và trưởng thành, hoàn toàn khác xa với con bé yếu đuối, nhún nhường của tám năm trước.

 

Ứng Tư Niên mấp máy môi, ánh mắt như đóng đinh trên gương mặt tôi, nhìn không rời.

 

“Thưa ngài, quấy rối ở cảng thành cũng là hành vi vi phạm pháp luật. Làm ơn, đừng làm phiền tôi nữa. Cảm ơn.”

 

13

 

Ứng Tư Niên rời đi, bóng lưng trông thật cô độc.

 

Tôi mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ Bùi Diên Xuyên.

 

“Tiểu ca ca, vừa rồi hắn kéo áo em, em muốn đi thay bộ khác, được không?”

 

Bùi Diên Xuyên chạm nhẹ vào chóp mũi tôi, rồi dẫn tôi đến phòng nghỉ ở phía sau khu vườn.

 

Tôi bảo anh chờ bên ngoài, rồi tự mình bước vào thay đồ.

 

Vừa mặc xong chiếc váy mới, tôi lập tức nhận ra có người đột nhập từ cửa sổ.

 

 Định quay đầu lại thì đã bị một lực mạnh từ phía sau ép chặt vào tường.

 

“Em chính là A Ly, A Ly của tôi. Tại sao lại lừa tôi?!”

 

Giọng của Ứng Tư Niên khàn đặc, mang theo sự điên cuồng dao động.

 

Tôi biết, anh ta đã nhìn thấy vết sẹo trên lưng tôi.

 

“Ứng Tư Niên, giá trị của anh đã bị tận dụng hết rồi. Với tôi, anh chẳng khác gì một người xa lạ.”

 

“Vậy nên… những gì họ nói đều là sự thật? Ngay từ đầu, em đã lừa tôi à?”

 

Tôi không muốn phí lời, chỉ chậm rãi chỉnh lại váy áo cho gọn gàng.

 

“Đúng vậy. Vậy thì sao?”

 

Biểu cảm trên mặt Ứng Tư Niên hoàn toàn vỡ nát.

 

“Em không thể đối xử với tôi như vậy.”

 

“Diễn kịch mà, tất nhiên phải diễn cho giống một chút.”

 

“Nhưng chẳng phải em thích tôi nhất sao?”

 

“Ứng Tư Niên, nghĩ kỹ lại đi. Trong suốt tám năm qua, tôi có từng nói một câu “em thích anh” nào không?”

 

Ứng Tư Niên ch*ết lặng.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page