A Ly

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

 

Anh ta thở dài, mở điện thoại và đưa màn hình đến trước mặt tôi.

 

 Hình ảnh Ứng Tư Niên với bộ dạng râu ria xồm xoàm xuất hiện.

 

Anh ta đang nắm chặt tay của Bùi Diên Xuyên, gần như quỳ xuống.

 

“Tôi xin cậu, nói cho tôi biết, rốt cuộc A Ly đã đi đâu rồi?”

 

Giọng nói lạnh lùng, đáng sợ của Bùi Diên Xuyên vang lên qua màn hình:

 

“Ch*ết rồi. Không phải anh đã tận mắt thấy sao?”

 

Ứng Tư Niên bật cười thê thảm.

 

“Không, không thể nào. Cô ấy không thể ch*ết. Tôi xin cậu, xem như tôi van xin cậu, cho tôi gặp cô ấy một lần nữa thôi.”

 

Cuộc đối thoại dừng lại.

 

Tôi nhấn nút tạm dừng trên điện thoại.

 

“Tôi không hứng thú với chuyện của anh ta. Tôi chỉ muốn đợi người tôi yêu hoàn toàn tỉnh lại.”

 

“Chỉ là trong vài ngày tới thôi. Khi đó, chúng tôi sẽ trở về nhà và bắt đầu một cuộc sống mới. Với gương mặt này, sẽ không có ai nhận ra tôi.”

 

“A Ly, tôi có thể đổi gương mặt khác, nhưng cô không thể để tôi tiếp tục ở bên cạnh cô sao?”

 

Anh ta cúi đầu, đôi tay xoay xoay chiếc điện thoại, cảm giác nặng nề và bức bối lộ rõ qua từng động tác.

 

Tôi bước đến bên giường, ngồi xuống, áp đầu mình vào lồng ngực của Bùi Diên Xuyên thật, lắng nghe nhịp tim đang mạnh mẽ hồi sinh.

 

Sau đó, tôi nhướng mày, nhìn kẻ giả mạo.

 

“Chúng ta đã nói rõ rồi. Đừng ép tôi ra tay. Anh biết đấy, tôi chưa bao giờ là một người tốt.”

 

10

 

Anh ta rời đi, nhưng để lại điện thoại cho tôi.

 

Cũng chẳng rõ vì lý do gì, trong đó lưu lại không ít video về Ứng Tư Niên.

 

Tôi nằm trong vòng tay Bùi Diên Xuyên, cảm thấy buồn chán nên mở ra xem.

 

Ứng Tư Niên bước đi phía trước, theo sau là bóng dáng đuổi theo của Diêu Minh Úc.

 

Tiếng cãi vã từ xa truyền lại, càng lúc càng gần.

 

“Ứng Tư Niên, anh đang nghi ngờ tôi sao? Vì cái con tiện nhân đó mà anh dám nghi ngờ tôi?!”

 

Diêu Minh Úc, một ngôi sao lớn như vậy, không đeo kính râm, không trang điểm, nước mắt lưng tròng đuổi theo sau anh ta, chẳng buồn quan tâm đến việc có thể bị paparazzi chụp hình bất cứ lúc nào.

 

Ứng Tư Niên dừng lại cách ống kính không xa, đôi mắt sâu thẳm, xung quanh quầng thâm rõ rệt, cả người toát lên vẻ ảm đạm, uể oải.

 

Anh ta nhìn Diêu Minh Úc, ánh mắt không chút dịu dàng mà đầy vẻ chán ghét, như ánh mắt của một con thú săn mồi.

 

“Tôi không nên nghi ngờ cô sao? Tại sao cô lại đột ngột xuất hiện ở Everest?”

 

Diêu Minh Úc khựng lại.

 

Là nữ hoàng được bao người chiều chuộng suốt bao năm, đột nhiên bị ai đó nhìn bằng ánh mắt ghê tởm như vậy, cô ta không cách nào chịu đựng nổi.

 

“Chính anh muốn ủng hộ tôi bằng chuyến leo núi này, chính anh tổ chức đội leo núi, và cũng chính anh để Lê Vân Nhược làm livestream.”

 

“Vậy mà giờ lại quay sang trách tôi, không thấy buồn cười sao, Ứng Tư Niên?”

 

“Tôi đã nhìn ra từ lâu rồi, anh bắt đầu có cảm giác với con đàn bà ghê tởm đó, nên mới trì hoãn không đồng ý chuyện liên hôn giữa hai nhà.”

 

“Ứng Tư Niên, bao năm qua tôi nỗ lực hết mình, chỉ để có một ngày được đứng bên cạnh anh. Nhưng đến hôm nay, trái tim anh còn dành cho tôi nữa không?”

 

Ứng Tư Niên đột nhiên bật cười.

 

Tiếng cười khàn khàn, như chất chứa sự hối hận, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là sự tự vấn đầy sụp đổ.

 

“Phải rồi, lẽ ra tôi nên nhìn rõ lòng mình từ lâu.”

 

Câu nói này như đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa họ. Diêu Minh Úc lập tức phẫn nộ.

 

“Anh thích cô ta à? Nhưng những năm qua anh đã đối xử với cô ta thế nào, ai mà không thấy rõ?”

 

“Cô ta là công cụ để anh phát tiết mỗi khi phát bệnh, là món đồ chơi để anh nhục mạ và hành hạ.”

 

“Anh đã bao giờ xem cô ta như một con người bình thường chưa? Bây giờ còn giả vờ sâu sắc trước mặt tôi, Ứng Tư Niên, anh xứng sao?”

 

Ứng Tư Niên như bị đâm trúng tim đen, lập tức bùng nổ cơn thịnh nộ.

 

“Diêu Minh Úc, không có tôi nâng đỡ, cô chẳng là gì cả. Cút đi cho tôi!”

 

Ánh mắt của Ứng Tư Niên nhìn Diêu Minh Úc đã không còn chút tình cảm nào kể từ khi tôi biến mất, như thể tất cả những gì từng tồn tại chỉ là ảo giác.

 

Anh ta đẩy mạnh Diêu Minh Úc, ép cô ta vào cánh cửa xe, động tác thô bạo không chút kiêng nể.

 

“Đừng để tôi phải nhìn thấy cô lần nữa.”

 

Đôi mắt đó đỏ ngầu như dính máu, giống như chỉ chực chờ để x*é x*ác người khác ngay giây tiếp theo.

 

“Ứng Tư Niên, cô ta đã ch*ết rồi! Anh điên cuồng chạy khắp nơi, nói với mọi người rằng cô ta chưa ch*ết, rồi cầu xin họ nói cho anh biết cô ta ở đâu.”

 

“Anh có biết mọi người gọi anh là gì không? Một kẻ mất trí!”

 

Diêu Minh Úc gần như tuyệt vọng, hét lên trong đau đớn, giọng khản đặc.

 

Tôi hạ nhỏ âm lượng, vừa xoa xoa tai vừa định xem tiếp, thì một bàn tay thon dài, trắng trẻo, xương ngón tay mảnh mai nhưng mạnh mẽ, đưa tới tắt mất video.

 

Tôi sững người, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Tôi khó khăn quay đầu lại nhìn.

 

Chỉ vài giây trôi qua, nhưng dài đằng đẵng như cả thế kỷ.

 

Người đàn ông vốn đang yên giấc bên cạnh, gương mặt nhợt nhạt mang nét bệnh tật, giờ đây lại nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng.

 

Đôi mày thanh tú và ánh mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn tôi, bình thản nhưng sắc bén, như nhìn thấu mọi điều.

 

11

 

Bùi Diên Xuyên đã tỉnh lại.

 

Đây có lẽ là điều tốt đẹp nhất trên đời này.

 

Tôi giống như một người vợ nhỏ tận tụy, ngày nào cũng quấn lấy anh, hỏi han đủ điều, chỉ sợ anh cảm thấy không thoải mái ở đâu.

 

Chúng tôi rất ăn ý, tuyệt nhiên không nhắc đến những chuyện đã xảy ra trong suốt tám năm qua.

 

“Tháng sau, trước tiệc mừng thọ của ba anh, chúng ta về nhà nhé.”

 

Bùi Diên Xuyên nhìn chiếc điện thoại trong tay.

 

Đó là chiếc điện thoại mà anh luôn dùng, dù đã đổi máy nhiều lần trong những năm qua, nhưng mọi dữ liệu và số liên lạc bên trong vẫn chưa từng thay đổi.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page