A Ly

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

 

Tôi biết, qua phần kính chắn gió lộ ra bên ngoài, gương mặt tôi hẳn trông vừa sưng vừa đáng sợ.

 

Nếu không, Ứng Tư Niên đã chẳng sững người khi nhìn thấy tôi.

 

Trong mắt anh ta thoáng hiện lên một chút giằng co, thậm chí còn lẫn chút nghi hoặc tự vấn bản thân mà tôi chưa từng thấy.

 

Tôi sợ chỉ cần thêm một giây chần chừ, anh ta sẽ mềm lòng.

 

Dù biết xác suất này rất nhỏ, tôi cũng không muốn mạo hiểm đánh cược với khả năng một phần vạn đó.

 

“Sao vậy? Không nỡ để em đi à? Nếu lúc này anh đau lòng vì em, vậy anh có thể từ bỏ Diêu Minh Úc không?”

 

Tôi hiểu rõ nhất cách khiến anh ta đau đớn.

 

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cảm xúc của Ứng Tư Niên lại một lần nữa dao động.

 

“Lê Vân Nhược, giữ đúng vị trí của mình đi! Cô nghĩ mình là cái gì? Chỉ là con chó mà nhà họ Ứng nuôi, mà dám ở đây nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho Minh Úc? Cút! Lên đó ngay, lập tức!”

 

Tôi bật cười, nhướng mày, gật đầu đầy thú vị.

 

Phản ứng của anh ta chẳng khác nào một kẻ tức giận vì bị chạm đúng chỗ đau.

 

Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, tôi quay người, chỉnh lại trang bị và chuẩn bị leo lên.

 

Vừa nhấc chân, cổ tay tôi đã bị ai đó nắm chặt.

 

Bùi Diên Xuyên bước lên, đứng chắn giữa tôi và Ứng Tư Niên, tay anh ta siết lấy tôi không buông.

 

“Phía trên quá nguy hiểm. Dù đã có người đi trước kiểm tra đường, nhưng cô không có kinh nghiệm, để tôi lên trước.”

 

Gương mặt của Ứng Tư Niên lập tức tối sầm lại.

 

Anh ta quen Bùi Diên Xuyên đã lâu, luôn biết người này là kiểu lầm lì ít nói, thậm chí ngay cả trong những buổi tụ họp, anh ta cũng chỉ ngồi lặng lẽ một góc.

 

Khi có người hỏi chuyện, Bùi Diên Xuyên mãi mãi chỉ đáp gọn một chữ.

 

“Bùi Diên Xuyên, ý cậu là gì?”

 

Ứng Tư Niên đưa tay đặt lên cánh tay đang nắm chặt tôi của Bùi Diên Xuyên, cố sức kéo ra.

 

Nhưng anh ta phát hiện đối phương như hóa đá, không nhúc nhích dù chỉ một chút.

 

“Ý trên mặt chữ.”

 

“Tôi chưa từng nhận ra, cậu lại có hứng thú với con chó của tôi đến vậy.”

 

“Nhưng cậu nên nhớ, dù sao đi nữa, Lê Vân Nhược cũng là người của nhà họ Ứng, chuyện của cô ta không tới lượt cậu xen vào.”

 

Ứng Tư Niên nói xong, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía tôi, giọng đầy cảnh cáo:

 

“Tiểu A Ly, nghĩ kỹ đi, đừng được nước lấn tới. Cô biết hậu quả rồi đấy.”

 

Lại là đe dọa.

 

Tôi không còn tâm trí để tranh cãi.

 

Có những việc quan trọng hơn mà tôi cần làm.

 

Vì vậy, tôi chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng gỡ tay của Bùi Diên Xuyên ra.

 

“Tôi tự đi.”

 

8

 

Trước khi bắt đầu leo lên, tôi quay đầu lại, nhìn kỹ Ứng Tư Niên thêm một lần nữa.

 

Thái tử trẻ tuổi nhất của cảng thành, từ khi còn nhỏ, tôi đã ở bên anh ta, chứng kiến anh ta từ một thiếu niên bình thường, từng bước trở thành con người ngông cuồng, bạo ngược như bây giờ.

 

Khi tôi còn đang mải suy nghĩ, thì “thụp” một tiếng vang lên.

 

Phía sau đầu gối của tôi bị một cú đá mạnh khiến tôi không kiểm soát được mà khuỵu xuống, phải quỳ gối trên một chân.

 

Cú đá này, Ứng Tư Niên đã dùng toàn bộ sức lực.

 

Đau đớn thấu xương truyền từ chân lên, tôi cố gắng vùng vẫy đứng dậy nhưng mỗi lần thử đều suýt ngã xuống lần nữa.

 

Nước mắt trào ra theo bản năng, đôi mắt tôi đỏ ngầu nhìn về phía anh ta.

 

Ứng Tư Niên chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái.

 

“Đừng làm mất thời gian của tôi.”

 

Tôi gật đầu, cắn răng đứng dậy, không nói thêm lời nào, bắt đầu leo lên đoạn dốc thẳng đứng.

 

Mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, mỗi khi tiến được một hoặc hai mét, tôi lại phải dừng lại, dùng điều khiển từ xa để tìm vị trí.

 

Những người phía dưới đều nghĩ tôi đang điều chỉnh máy quay như thường lệ.

 

Chỉ có Bùi Diên Xuyên biết rằng, tôi đang tìm một vị trí thích hợp nhất để “giả ch*ết”.

 

Sau đó, tôi dừng lại ở đoạn nguy hiểm nhất, không tiếp tục tiến lên nữa.

 

Những người phía dưới, sợ gây ra tuyết lở, không dám lớn tiếng gọi, cũng không hiểu tại sao tôi lại treo mình quá lâu ở vị trí đó.

 

Chỉ trong tích tắc, cơ thể tôi bỗng nhiên rơi tự do.

 

Qua khóe mắt, tôi dường như nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Ứng Tư Niên.

 

Anh ta như phát điên, lao về phía nơi tôi rơi xuống, miệng liên tục mấp máy như đang gọi tên tôi.

 

Nhưng tôi không nghe thấy gì cả.

 

Chỉ còn tiếng gió vù vù bên tai, và âm thanh ầm ầm của trận tuyết lở đang kéo đến.

 

9

 

Tôi tự do rồi.

 

Với một gương mặt mới, tôi đến một thị trấn nhỏ nằm trên biên giới của vùng Sài Mãnh.

 

Khu rừng rậm lớn là bến cảng bình yên của tôi, nơi đây, người yêu đang ngủ say của tôi sắp tỉnh lại.

 

“Ứng Tư Niên đã cho người lục tung khu vực nơi cô rơi xuống. Họ thậm chí còn dùng cả thiết bị dò tìm sự sống, nhưng không phát hiện được gì.”

 

“Mặc dù ai cũng khuyên anh ta rằng cô đã bị tuyết lở chôn vùi, không thể sống sót, càng không thể tìm thấy thi thể, nhưng anh ta không tin.”

 

“Anh ta cố chấp nghĩ rằng cô vẫn còn sống, điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.”

 

“Anh ta nói anh ta có thể cảm nhận được cô.”

 

Bùi Diên Xuyên đứng sau lưng tôi, ánh mắt dán vào người đàn ông đang nằm trên giường, lảm nhảm vài điều không mấy quan trọng.

 

Người nằm trên giường là Bùi Diên Xuyên thật sự.

 

Còn người đứng trước mặt tôi lúc này chỉ là một kẻ trong tộc tôi đóng giả.

 

May mắn là kỹ năng diễn xuất của anh ta khá tốt, không ai nhận ra sự thật.

 

Nhưng sai lầm lớn nhất của anh ta chính là không nên nảy sinh ý nghĩ khác với tôi.

 

Tôi không kiên nhẫn phất tay, ra lệnh:

 

“Đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cả gương mặt này cũng nên đổi đi, sẽ gây rắc rối cho chúng ta.”

 

Hôm đó, hành vi của tên Bùi Diên Xuyên giả quá bất thường.

 

Ứng Tư Niên thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ nghi ngờ.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page