A Ly

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

 

1

 

Ứng Tư Niên dẫn theo một đội leo núi, chuẩn bị chinh phục đỉnh Everest vào đúng ngày Thất Tịch.

 

Mục đích chỉ để cắm một lá cờ ủng hộ nữ diễn viên nổi tiếng Diêu Minh Úc.

 

Toàn bộ hành trình được phát sóng trực tiếp, nguy hiểm vô cùng.

 

Tôi là người phụ trách quay phát trực tiếp, phải dùng cả hai tay để điều khiển máy bay không người lái.

 

Điều này có nghĩa là, tôi có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

 

Thế nhưng, tôi vẫn đồng ý.

 

Tôi bưng một cốc trà sữa nóng vừa pha, định mang đến cho Ứng Tư Niên.

 

Vừa bước đến trước lều chính của đội, tôi đã nghe thấy những tiếng cười đùa bên trong.

 

“Chậc, mọi người xem, tôi nói không sai mà, bất kể chuyện mất mặt đến thế nào, chỉ cần anh Tư Niên mở miệng, thì Lê Vân Nhược chắc chắn sẽ đồng ý.”

 

“Đúng rồi, vì tình địch mà liều cả mạng sống, đúng là chuyện lạ đời!”

 

“Nhưng đây là Lê Vân Nhược mà, cái danh “chó liếm” số một cảng thành, trung thành không ai bì được, hahaha.”

 

Qua khe cửa lều, tôi nhìn thấy Ứng Tư Niên đang ngồi nghiêng trên chiếc giường dã chiến ở giữa, tay lắc lư ly rượu, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình phát sóng vệ tinh đang chiếu lễ trao giải của Diêu Minh Úc.

 

Anh ta hơi nhếch môi cười mỉa, hoàn toàn mặc kệ những lời giễu cợt xung quanh.

 

Tôi vén rèm bước vào.

 

Tiếng cười ngừng bặt.

 

Nhưng ánh mắt khinh miệt bắn ra từ bốn phương tám hướng như hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn, chỉ muốn xé nát tôi ngay lập tức.

 

“Ứng Tư Niên, mai phải leo núi rồi, đừng uống rượu nữa. Em pha trà sữa nóng cho anh đây.”

 

“Uống chút rồi nghỉ ngơi, mai sẽ có sức hơn.”

 

Ứng Tư Niên hờ hững liếc nhìn tôi, nhướng mày cười khẩy:

 

“Liên quan gì đến cô?”

 

Tôi cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi đó.

 

Ánh mắt vô tình rơi xuống sợi dây đỏ mờ nhạt trên cổ tay mình, chỉ còn thiếu chút nữa là nối thành một vòng tròn hoàn chỉnh.

 

“Dù sao thì, em phải quay phát trực tiếp cho anh. Anh mà không làm tốt, Diêu Minh Úc xem được sẽ bị cười chê đấy.”

 

Lời vừa dứt, ly rượu trong tay Ứng Tư Niên lập tức ném thẳng tới, đập vào trán tôi và vỡ nát ngay lập tức.

 

“Cút hết cho tôi!”

 

Máu tươi hòa lẫn với rượu vang, loang đầy trên mặt tôi.

 

Đáng sợ và ghê rợn.

 

Bát trà sữa tôi cẩn thận bưng đến cũng bị hất đổ, làm bỏng cả bàn tay tôi.

 

Nhiệt độ cực thấp ở đây khiến tôi không cảm nhận được rõ nỗi đau, nhưng vết thương thì không thể giả.

 

Mu bàn tay tôi đã đỏ lên một mảng lớn.

 

Đúng vậy.

 

Chỉ cần nhắc đến cái tên Diêu Minh Úc, là đủ để phá vỡ biểu cảm lạnh lùng, vô cảm của anh ta.

 

2

 

Tôi trở về lều của mình để xử lý vết thương.

 

Không sâu, nhưng khá dài, từ trán kéo xuống đuôi mắt, tạo thành một đường cong hình lưỡi liềm.

 

Máu đông lại thành băng, tôi phải cẩn thận nạo mở vết thương ra để bôi thuốc.

 

“Đối xử tệ với bản thân như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”

 

Một giọng nói trầm thấp, khàn khàn từ cửa vọng vào, cắt ngang hành động của tôi.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh sáng ngược chỉ có thể thấy dáng người cao lớn, thẳng tắp, thậm chí còn hoàn mỹ hơn cả Ứng Tư Niên.

 

“Liên quan gì đến anh?”

 

Dù sao cũng chỉ là một gương mặt khác, nhìn vẫn thật khó chịu. Tôi bĩu môi, thu hồi ánh mắt.

 

Người đó bước vào.

 

Là Bùi Diên Xuyên, bạn thân nhất của Ứng Tư Niên — ít nhất là trên danh nghĩa.

 

“Bùi Diên Xuyên.”

 

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói:

 

“Anh nói xem, nếu tôi đưa Diêu Minh Úc đến đây luôn, có phải nhanh hơn không? Hoặc anh dựng luôn một vụ bắt cóc cho chúng tôi cũng được.”

 

Anh ta khẽ cười, ánh mắt rơi xuống vết thương trên trán tôi, từ dịu dàng chuyển thành lạnh lẽo và dữ dội.

 

“Vân Nhược, vì hắn mà làm đến mức này, có đáng không?”

 

Tôi bật cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng đến mức như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào, giọng nói cũng mềm mại hơn bao giờ hết:

 

“Nếu tôi còn nghe câu này thêm một lần nữa, thì tôi sẽ gi*ết anh đấy.”

 

Bùi Diên Xuyên định nói thêm, nhưng bên ngoài trời băng tuyết lại có tiếng huyên náo.

 

Tôi vội vàng dán một miếng băng cá nhân lên trán, rồi bước ra ngoài.

 

Diêu Minh Úc, người đáng lẽ đang ở trên sân khấu nhận giải thưởng, không hiểu sao lại xuất hiện ở trại này.

 

Sau lưng cô ta là một đội vệ sĩ trang bị tận răng.

 

Hiện giờ, cô ta đang nép vào lòng Ứng Tư Niên, kiêu ngạo như một con công đang xòe đuôi, ánh mắt lướt qua tôi đầy khiêu khích.

 

Ôi trời, như thể Doraemon nghe được lời ước của tôi vậy, vừa nói đã thấy cô ta xuất hiện.

 

“Anh Tư Niên, em nghe nói anh vì ủng hộ em giành giải Bồ Câu cho nữ diễn viên chính xuất sắc mà bất chấp cả an nguy, đích thân leo Everest để cắm cờ.”

 

“Em lo cho anh quá, nên phải đến đây nhìn anh một chút.”

 

Ứng Tư Niên dùng áo quân dụng chống rét của mình quấn chặt lấy Diêu Minh Úc, không ngừng xoa tay cho cô ta:

 

“Thời tiết lạnh như thế này, em ngốc à, lên đây làm gì? Nhỡ bị lạnh thì sao?”

 

Diêu Minh Úc bĩu môi, hất hàm về phía tôi:

 

“Nhưng chẳng phải cô ta cũng có mặt ở đây sao?”

 

Ứng Tư Niên dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng dỗ dành cô ta:

 

“Cô ta là gì chứ? Chỉ đến đây để phát trực tiếp cho em thôi. Chuyện quan trọng như thế này, phải giao cho kẻ không sợ ch*ết làm thì anh mới yên tâm.”

 

“Anh không muốn xảy ra bất cứ sai sót nào khiến em không nổi bật, thậm chí bị người khác cười nhạo.”

 

Rõ ràng Diêu Minh Úc rất hài lòng, nũng nịu gật đầu.

 

Ánh mắt cô ta trở nên kỳ quái khi cúi xuống ngửi chiếc bát giữ nhiệt trên tay mình.

 

Lúc này tôi mới nhận ra, trong tay cô ta đang cầm phần trà sữa nóng còn lại mà tôi đã pha cho Ứng Tư Niên.

 

Làn khói trắng mỏng manh bốc lên dường như làm dịu đi nét gian xảo trong ánh mắt cô ta.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta trực tiếp đưa bát trà sữa đến trước mặt tôi.

 

“Lê tiểu thư, cảm ơn cô nhé. Vậy bát trà sữa này tôi mượn hoa dâng phật tặng lại cô, mời cô uống.”

 

Xung quanh là những người đang đứng xem kịch, biểu cảm của họ lập tức thay đổi, đầy vẻ phấn khích.

 

Ai cũng muốn biết tôi sẽ xử lý thế nào trong tình huống lúng túng này.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page