Danh sách chương

Kiều Ngọc Linh vui vẻ cầm tiền rời đi, mấy ngày nay ở tửu lâu không có việc gì nhiều, cô ở lại cũng không làm gì, thà đi tìm sư phụ.

Đúng vậy, từ lần trước Kiều Ngọc Linh chặt đứt cánh tay của người kia, từ đó, dù là tửu lâu đối thủ cũng không ai dám gây rối.

Cộng thêm việc lần trước, bổ đầu huyện nha đã nhận được hối lộ từ chưởng quỹ, lại nghe nói rau ngon nên thường xuyên đến ăn, chưởng quỹ luôn giảm giá cho họ, nên quan hệ với huyện nha rất tốt, không ai dám gây sự nữa.

Tình hình này khiến Kiều Ngọc Linh rất vui, tửu lâu ổn định thì phần chia hoa hồng của cô càng ngày càng nhiều.

Khi đến hiệu thuốc, cô trực tiếp tìm Giang Y Trần.

Nhìn thấy cô đến, Giang Y Trần có chút ngạc nhiên:

“Không phải nói mấy ngày nay không đến sao, việc đã làm xong rồi à?”

“Vâng.”

Kiều Ngọc Linh gật đầu, sau đó kể lại mọi chuyện ở nhà một cách chi tiết.

Giang Y Trần cười nhưng không đánh giá gì, chỉ nói với Kiều Ngọc Linh:

“Tạm thời con không cần ngày nào cũng đến, chữ đã biết một nửa, phần còn lại ta sẽ tranh thủ thời gian dạy con, chỉ cần mỗi ba ngày con đến nhận chữ một lần, về nhà xem sách ta cho, ghi nhớ hết rồi, sau đó đến ta sẽ dạy y thuật.”

“Vâng, sư phụ.”

Sau khi tiên sinh rời đi, việc dạy chữ hôm nay là do Giang Y Trần đích thân làm.

Trước đây luôn nghe bằng hữu khen đệ tử thông minh, nhưng khi tự mình dạy, niềm vui trong mắt ông không thể che giấu, miệng cũng cười rộng đến mang tai.

Chiều về nhà cũng như thường lệ, Tiểu Lưu Thị đang nấu cơm, không thấy Kiều Hồ và Kiều Ngọc Nguyệt, cô biết hai người này lên núi vẫn chưa về.

Cô đang suy nghĩ trời sắp tối rồi, có nên vào núi tìm không thì hai người đã về.

Hai người mang trên lưng một bó củi lớn, thở hổn hển trở về.

Sự thay đổi của Kiều Hồ khiến không khí trong nhà đặc biệt tốt, sau bữa ăn, cả nhà lại ngồi trên giường trò chuyện một lúc rồi Kiều Ngọc Linh mới về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, cô không vội vàng như mọi khi đi lên trấn mà quay đầu nhìn Tiểu Lưu Thị:

“Mẹ, hôm nay mẹ lên trấn với con nhé.”

“Ai da, mẹ không đi đâu, con đi học mà, mau đi đi, kẻo trễ làm sư phụ con không vui.”

Tiểu Lưu Thị giục cô.

Kiều Ngọc Linh vẫn không nhúc nhích, ngập ngừng nói:

“Mẹ, sau này thời gian con lên trấn không cố định nữa, sư phụ nói ba ngày một lần là đủ, thời gian còn lại con tự học ở nhà.”

“Ồ, vậy hôm nay con không phải lên trấn học, thì ở nhà học cũng được.”

Tiểu Lưu Thị cười nói.

“Mẹ, mẹ vẫn nên cùng con lên trấn một chuyến đi, con muốn để sư phụ xem bệnh cho mẹ, lần trước lang trung trong làng xem xong rồi cũng không xem lại, chúng ta đi khám lại con cũng yên tâm hơn.”

“Chuyện này…”

Tiểu Lưu Thị còn chưa nói gì, Kiều Ngọc Nguyệt bên cạnh đã lên tiếng:

“Mẹ, mẹ đi với nhị muội đi, lên trấn khám chúng con cũng yên tâm hơn.”

Kiều Hồ cũng nói thêm:

“Đi đi, đi khám thử xem sao.”

Thấy mọi người cùng ý kiến, Tiểu Lưu Thị càng do dự.

Kiều Ngọc Linh đứng dậy quyết định thay mẹ:

“Được rồi mẹ, lát nữa chúng ta xuất phát.”

Dưới ánh mắt khích lệ của Kiều Hồ và Kiều Ngọc Nguyệt, cuối cùng Tiểu Lưu Thị cũng không từ chối nữa.

Sau khi hai người chuẩn bị xong, Kiều Ngọc Nguyệt và Kiều Hồ đi lên núi.

Kiều Ngọc Linh kéo Kiều Ngọc Giai lại dặn dò cẩn thận:

“Tam muội, muội ở nhà trông tứ muội, ở yên đó, đợi tỷ từ trấn về sẽ mua kẹo cho muội, còn mua cả nơ nữa, được không?”

“Được ạ.”

Kiều Ngọc Giai gật đầu liên tục, cuối cùng còn nói như người lớn:

“Nhị tỷ đi đi, muội sẽ trông tứ muội cẩn thận.”

“Ngoan.”

Tiểu Lưu Thị không yên tâm để hai đứa nhỏ ở nhà, Kiều Ngọc Linh liền nói, cứ khóa chúng trong sân, chỉ cần chúng không ra ngoài thì không có gì nguy hiểm, cuối cùng Tiểu Lưu Thị đồng ý.

Hai người vẫn đi bộ lên trấn, trước khi rời nhà, Kiều Ngọc Linh còn mang theo một cái gùi lớn, sau đó mới ra ngoài, vừa ra khỏi làng đã gặp hai người lính đang cầm đồ đi tới.

“Làm ơn cho hỏi, nhà Kiều Hà đi đường nào?”

Một người trong số họ hỏi.

Kiều Ngọc Linh và Tiểu Lưu Thị cùng sững sờ.

Kiều Hà? Đó không phải là Kiều lão tam, cha của Kiều Kiến Chí sao?

Kiều Ngọc Linh lập tức có một dự cảm không tốt, thấy Tiểu Lưu Thị muốn nói gì đó, cô vội kéo bà lại, nhìn hai người lính hỏi:

“Các người là…”

“Chúng tôi là bằng hữu của Kiều Hà, lần này đến…”

Người đó nói đến đây thì ánh mắt dần tối lại, người còn lại liền tiến lên nói:

“Lần này chúng tôi đến để đưa tiền an ủi cho gia đình Kiều Hà.”

Đồng tử của Kiều Ngọc Linh co lại, cô lại nghĩ đến người anh họ đã bị nhốt trong hầm cùng với cô, người đã im lặng khi thấy cô ném rắn vào chỗ Kiều Thủy, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng.

“Tam bá của tôi đâu?”

Cô thẳng thắn hỏi.

Hai người lính lúng túng, cuối cùng người nói trước đó trả lời:

“Ông ấy đã mất, trong lúc chúng tôi giao chiến với quân địch.”

Tiểu Lưu Thị lùi lại một bước, Kiều Ngọc Linh phải giữ chặt bà mới không để bà ngã.

Đây là điều họ không mong muốn.

Kiều Ngọc Linh suy nghĩ một chút rồi nói với họ:

“Tam bá mẫu và cả gia đình đã lên huyện, các người đến huyện tìm đi, vị trí cụ thể có thể hỏi trưởng làng.”

Nói xong, Kiều Ngọc Linh nói rõ vị trí nhà trưởng làng cho họ, sau đó đỡ Tiểu Lưu Thị rời đi.

Đi được một lúc, Tiểu Lưu Thị bắt đầu rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào:

“Tam bá mẫu của con vốn đã đủ khổ rồi, bây giờ nghe tin này, bà ấy sống sao nổi.”

Hết Chương 83:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ới Đàoơiiii

  2. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào iuuu. Thỉnh thoảng Đào random cho ngẫu nhiên hôm nào đó trong tuần được 20 chương được khummmm

    1. Cấp 1

      Thien Thao

      Nhất bà r nha, đúng như Đào chúc sinh nhật bà lun "cầu được ước thấy" 😆

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Hahaa. Thế bà cũng phải cảm ơn tui đi nafoooo 😝😝

        1. Cấp 1

          Thien Thao

          Hh cảm ơn bà nhìu nhen, hôm qua đang xì trét thấy có 20 chương cái dui dẻ hẳn:33

    2. Cấp 1

      ĐÀO

      Hum nay Đào lên 20 chương nè <3 Cám ơn nàng đã ủng hộ ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu nhiều nhaaaaa

  3. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi lên truyện thuiii

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      hôm qua bận của nên đêm mới đăng truyện đc, sr các nàng nhaaaaaaaaaaaaaaa

    2. Cấp 1

      linhmy

      Nay Đào trốn r :((

  4. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi. Mai là sinh nhật của mình. Nể tình fan ruột của truyện. Mai Đào lên 20chương tặng mình được khum. Cảm ơn Đào iu nhiều

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Chúc mừng sinh nhật nàng Tieungoc148, chúc nàng tuổi mới mọi sự như ý, cầu được ước thành, luôn xinh đẹp, trẻ khỏe nghen <3. Chiều mình sẽ đăng thêm 10 chương nữa <3 cám ơn nàng đã ủng hộ nhóm dịch ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu và nhóm dịch nhiều nhaaa. Lớp diuuu ❤️

  5. Cấp 1

    Tieungoc148

    Nay k ra truyện à Đào ui ahuhu

Trả lời

You cannot copy content of this page