Nếu Ninh Thất Nguyệt biết được suy nghĩ của cha mình, chắc chắn nàng sẽ cười khẩy một tiếng.
“Được rồi, ta về đây, sau này hai người hãy sống tốt với nhau nhé!”
Sau khi giao nữ nhi cho Lý Chi Diễn, Ninh lão lại lên xe bò, trở về nhà.
Lý bà bà không nói gì thêm, quay sang Lý Chi Diễn.
“Chi Diễn, trời lạnh quá, lại còn tuyết nữa, mau dẫn tân nương vào nhà nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Lý Chi Diễn đồng ý, chàng quấn chiếc áo ấm quanh Ninh Thất Nguyệt, dắt tay nàng trở về phòng của mình.
Đại ca của Lý Chi Diễn cười, nói với Lý bà bà.
“Có vẻ tiểu đệ rất hài lòng với tân nương tử này.”
“Con không biết đâu, thằng bé đã đích thân xin cưới nàng ấy đó.”
“Cũng không biết thằng bé này nhìn thấy Ninh Thất Nguyệt ở đâu một lần mà nhớ mãi.”
Nghe lời của Lý bà bà, Lý đại ca hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói.
“Thế thì tốt, lấy được nữ nhân mà mình thích, luôn là điều tốt.”
“Đúng thế, được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi! Còn sớm mà.”
Hai mẹ con cười mỉm, tự về phòng của mình.
Trong phòng tân hôn, Lý Chi Diễn dùng đòn cân gỡ khăn che mặt của tân nương ra, lộ ra khuôn mặt gầy và tái nhợt của Ninh Thất Nguyệt.
Trái tim Lý Chi Diễn thắt lại, đó là cảm giác xót xa.
Ninh Thất Nguyệt mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Lý Chi Diễn, đây chính là vị tướng công mà nàng không kịp gặp mặt ở kiếp trước.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, thấy hai tay mình và Lý Chi Diễn đều buộc một sợi chỉ hồng phai chút vàng, đây quả thực là tướng công trong định mệnh của mình.
“Nàng có đói không?”
Lý Chi Diễn dịu dàng hỏi.
“Không đói.”
Ninh Thất Nguyệt lắc đầu, nàng vừa mới uống một viên ích cốc đan*, nên hiện tại nàng thực sự không đói.
Lý Chi Diễn gật đầu.
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi thôi, trời còn sớm.”
“Được.”
Ninh Thất Nguyệt dịu dàng đáp lại.
Lý Chi Diễn giúp nàng cởi áo khoác ra, nhưng cảm giác nhẹ bẫng và trọng lượng của chiếc áo khiến chàng bất ngờ.
Chàng âm thầm lắc lắc chiếc áo, sắc mặt trở nên khó coi.
“Chàng, chàng sao vậy?”
Ninh Thất Nguyệt biết chàng ấy tức giận chuyện áo ấm, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi.
Lý Chi Diễn lấy lại bình tĩnh, dịu dàng nói.
“Không có gì.”
Lý Chi Diễn nắm lấy tay nàng, thấy bàn tay đầy vết nứt nẻ vì lạnh, lòng chàng lại xót xa, quay ra lấy một chiếc hộp ra từ ngăn kéo.
Chàng lấy một ít cao từ trong hộp, cẩn thận thoa lên tay nàng.
Thoa xong, chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng hỏi.
“Nương tử, nàg có biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Thiếp, thiếp biết một chút.”
Lần này Ninh Thất Nguyệt không giả vờ, má nàng đỏ bừng lên.
Lý Chi Diễn cười khẽ một tiếng, dần dần tiến lại gần Ninh Thất Nguyệt, hôn lên môi nàng.
…
Ánh nến đỏ lay động, chiếc giường nhè nhẹ lắc, trước lắc nhẹ, sau lắc mạnh, hoàn mỹ.
Trời sáng hẳn, Ninh Thất Nguyệt sợ hãi định thức dậy.
Lý Chi Diễn bị đánh thức, chàng kéo nàng vào lòng.
“Nương nói để nàng ngủ cho ngon, nhà mình có người làm bữa sáng rồi mà.”
“Nhưng thiếp là nàng dâu mới, có nàng dâu nào mà không phục vụ bữa sáng cho công bà đâu.”
Ninh Thất Nguyệt tựa vào lòng Lý Chi Diễn, nhỏ giọng nói.
…
“Có luật nào quy định nàng dâu mới phải nấu bữa sáng cho cả nhà đâu, ngủ thêm chút nữa đi, ngoan.”
Lý Chi Diễn dùng tay che mắt Ninh Thất Nguyệt, nàng cười và ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.
Lần này, nàng thật sự đã ngủ thiếp đi.
Hiện tại tu vi không cao, thân thể này tối qua lại chết đi sống lại, rồi đêm động phòng và loạt sự kiện liên quan, cuối cùng nàng rất mệt mỏi.
Lý Chi Diễn thấy nàng lại ngủ say thì lẳng lặng đứng dậy, rời khỏi phòng tân hôn.
Trong bếp, Lý bà bà đang nấu bữa sáng, thấy Lý Chi Diễn vào, bà liếc nhìn phía sau, không thấy Ninh Thất Nguyệt bà mới mở miệng.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Lý Chi Diễn đưa chiếc áo trong tay mình cho Lý bà bà, rồi nói.
“Nương, người xem này.”
Lý bà bà không hiểu, đây không phải là chiếc áo mà hôm qua tân nương tử mặc đến đây sao?
Nhận lấy chiếc áo, bà cũng sửng sốt.
“Sao chiếc áo mới này lại nhẹ thế?”
Sắc mặt Lý bà bà lập tức trở nên khó coi.
Lý Chi Diễn nói.
“Bên trong này không phải là bông, nhà họ Ninh thật sự tàn nhẫn, trời lạnh thế này mà để cho tân nương của con mặc áo cỏ lau đến đây.”
“Đây là cố ý muốn tân nương tử của con lạnh chết.”
Nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Lý Chi Diễn, Lý bà bà còn giận hơn.
“Nhà họ Ninh đúng là đáng chết, nếu không phải là vì con đã đến cầu hôn, thì ta đã đích thân đến nhà họ Ninh để đòi một lời công đạo cho nàng dâu đáng thương của mình rồi.”
“Nương, làm phiền người thay bông vào trong giúp con.”
Lý Chi Diễn lên tiếng.
Lý bà bà gật đầu.
“Con cứ yên tâm, nhà mình còn một ít bông mới, mới phơi xong chưa kịp cất. Nếu không đủ, nương sẽ tìm cách kiếm thêm.”
“Cảm ơn nương.”
Lý Chi Diễn cảm kích nói cảm ơn.
Lý bà bà vỗ nhẹ vào người con trai và cười nói.
“Có gì mà phải khách sáo với nương của mình chứ?”
“Để con dâu ngủ thêm chút nữa, đó là một đứa trẻ đáng thương.”
Lý bà bà đồng cảm.
Lý Chi Diễn gật đầu rồi trở lại phòng.
Chẳng bao lâu sau khi Lý Chi Diễn rời đi, người con dâu lớn của nhà họ Lý cũng vào bếp.
“Ồ, nương, đây là áo của đệ muội ạ?”
“Ừm, cái nhà họ Ninh kia thật không phải là người…”
Nói xong, Lý bà bà kể lại chuyện nhà họ Ninh cho tân nương tử mặc áo cỏ lau.
Nghe xong, con dâu lớn của nhà họ Lý cũng nổi giận.
“Trời lạnh thế này mà nhà họ Ninh kia thật tàn nhẫn.”
You cannot copy content of this page
Audrey Gibb
mình thấy tiền vài tk rồi, cám ơn b
6 tháng
kratos01
Chúc nàng đọc truyện vui vẻ ạ :3
6 tháng
Audrey Gibb
b ơi, check giúp mình, nộp tiền lúc khoảng 4 giờ sáng,142,490 vnd và mình còn 8 vnd từ lần nạp trước là 150 vnd. B xem nạp vào tk giúp mình nha
6 tháng
kratos01
Chào nàng, nàng cho mình xin số ID nhé
6 tháng
Lê Thị Quyên
Ủa hết luôn rồi hả ad?? Hụt hẫng quá zị 😥
1 năm
kratos01
Hết phần 1 nàng ợ, tác giả có p2 là mình làm liền nghen
1 năm
Lê Thị Quyên
Bão chap luôn hả ad 😍😍 mê nhen
1 năm
kratos01
Full luôn rùi nàng ưi <3 <3
1 năm
Liên Nguyệt
làm sao để nạp tiề ad ơi
1 năm
kratos01
bạn liên lạc telegram để admin hỗ trợ bạn nhé.
1 năm