Trong ngày đông giá rét, có một chiếc xe bò lắc lư đi trên con đường núi.
Người đàn ông đánh xe thở ra một làn khói trắng, nói lảm nhảm với tân nương trên xe đang mặc trang phục đỏ mới tinh, đầu đội khăn đỏ.
“Nhị nha đầu à, đừng trách phụ mẫu nhẫn tâm, nhà họ Lý dù sao cũng là dòng dõi nông học.”
“Vị hôn phu đó của ngươi biết đâu một ngày nào đó lại đậu tú tài, thi đỗ công danh. Họ không coi ngươi là sao chổi xui xẻo, sẵn sàng bỏ năm lượng bạc để cưới ngươi về, ngươi phải sống với họ thật tốt đấy.”
“Phải phục vụ công công, bà bà* cho tốt, biết không?”
*Công là bố chồng, Bà là mẹ chồng (tham khảo Hán Việt từ điển – Đào Duy Anh)
Ninh lão ngồi trên đầu xe bò, vung roi nhỏ, dặn dò không ngừng.
Nữ tử ngồi phía sau run lẩy bẩy vì lạnh, trời tháng chạp, trông nàng như mặc một chiếc áo mới tinh.
Nhưng bên trong chiếc áo lại không hề có một chút bông nào, toàn là hoa lau.
Dưới khăn che mặt, môi Ninh Thất Nguyệt đã lạnh đến tím tái, nàng cố gắng nâng tay qua khăn che để kéo tay cha mình bảo với ông rằng, nàng rất lạnh.
Nhưng nàng không còn sức lực nữa, nàng từ từ ngã xuống đống rơm trên xe bò.
Mắt nàng nhắm lại mãi mãi, gió càng thổi mạnh hơn.
Trời càng tối dần, từng bông tuyết lớn bay lả tả.
“Trời lạnh quá, may mà sắp tới nơi rồi.”
Ninh lão quay đầu nhìn thấy nữ nhi nằm trên đống rơm, lại lẩm bẩm một mình.
“Sao lại ngủ trên rơm thế, lạnh lắm, mau dậy đi.”
Một tiếng sấm đùng đùng vang lên, làm Ninh lão giật mình, theo sau đó, bàn tay của nữ tử chết trên xe bò được một lúc lâu bắt đầu cử động.
Ninh Thất Nguyệt bỗng dưng ngồi bật dậy, làm Ninh lão giật mình.
“Nha đầu chết tiệt này, bảo dậy chứ có bảo làm người ta giật mình đâu, ôi trời, tim tôi.”
Ninh lão ôm ngực, vỗ vỗ.
Ninh Thất Nguyệt cúi đầu nhìn bàn tay mình, đầy vết nứt và lở loét do giá rét.
Thô ráp khó coi, đây là gì?
Ký ức trong đầu ùa về, nàng nhanh chóng hiểu ra.
Nàng đã chết ngoài ý muốn ở tương lai, và giờ lại trọng sinh trở về kiếp trước?
Kiếp trước nàng yếu đuối, ban đầu là cẩm lý phúc tinh*, nhưng lại bị tỷ tỷ có thể chất hung tinh áp chế.
*Cẩm Lý phúc tinh: Là cá chép may mắn
Thêm vào đó, phụ mẫu thường xuyên mắng nàng là sao chổi, khiến nàng mất đi tự tin, khí vận của nàng càng yếu đi rất nhiều, bị hung tinh kia khắc chế rất chặt.
Nàng bị chết cóng trên đường đi tống gả, sau khi chết, nàng không hề luân hồi mà đã đến một thế giới tu tiên.
Với thân phận là cẩm lý phúc tinh, con đường tu luyện của nàng cũng vô cùng thuận lợi.
Chưa đầy ba trăm tuổi đã phi thăng tiên giới, ở tiên giới hơn một trăm năm, sau đó trở lại trần gian.
Nơi đây đã trở thành đô thị hiện đại, nàng sống ở đô thị hơn hai trăm năm vui vẻ, sau đó do yêu ma xâm nhập vào trái đất.
Cuối cùng nàng chết để bảo vệ trái đất, nhưng may là khi nàng chết, viện binh của tiên giới cũng đến.
Nàng mở mắt ra lần nữa, lại trở về trên xe bò của kiếp trước.
“Ngươi có nghe thấy lời ta vừa nói không?”
Ninh lão lại bắt đầu nói.
Ninh Thất Nguyệt biết ông ta nói gì, nàng chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tay nàng bấm quẻ, lấy từ không gian thần thức ra một lá hỏa phù nhập vào cơ thể, thân thể cứng đờ cuối cùng cũng dần hồi phục.
“Tỷ tỷ của ngươi sắp gả cho gia đình có điều kiện ở thị trấn làm lương thiếp rồi, không thể vì ngươi mà hỏng chuyện hôn nhân này được.”
“Ngươi cũng đừng trách chúng ta, tuổi tác của chúng ta mỗi năm một già đi. Đại ca ngươi cũng chẳng ra gì, đi cưới một nàng dâu như thế.”
“Hai bộ xương già chúng ta chỉ trông cậy vào tỷ tỷ ngươi nuôi dưỡng sau này, nếu có thể thì ngươi đừng quay về nữa.”
Nói xong, ông ta lại hút một hơi thuốc, roi trong tay cũng vung nhanh hơn.
Trước khi gà gáy, một ngôi làng hiện ra trước mắt.
Xe bò từ từ tiến vào làng, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà có cây táo trong sân.
Sân nhỏ nhìn không rộng lắm, cửa trước treo hai chiếc đèn lồng đỏ có dán chữ “hỉ”.
Trên cửa, cũng dán chữ “hỉ”.
Sân nhà yên tĩnh, tiếng xe bò vang lên, cửa nhà mở ra.
Một bà lão mặc bộ quần áo sặc sỡ, cầm đèn dầu ra đón, thấy Ninh lão, bà vội vàng cảm ơn.
“Lão huynh, nhọc công huynh chạy một chuyến rồi.”
“Không nhọc, không nhọc, ở chỗ chúng tôi cũng toàn gả con gái lúc nửa đêm, sáng là đến bà gia*.”
*Bà gia: Nhà chồng
“Mọi nhà đều thế, có gì là nhọc đâu, hơn nữa đây cũng là chuyện vui mà.”
Ninh lão xoa tay, cười ha hả.
“Lão huynh, mau uống chén trà gừng đường đỏ cho ấm người.”
Lý bà bà đưa cho Ninh lão chén trà mà đại nhi tử vừa đưa.
Theo phong tục ở đây, người đưa dâu hoặc là huynh đệ hoặc là cha của nàng dâu.
Nhà này không phải là nhà giàu có, nên cũng không có chuyện mai mối đưa dâu.
Ninh lão vội vàng nhận lấy, uống một ngụm lớn, mới cảm thấy đỡ hơn.
Tân lang cũng đi đến, tay cầm một chiếc áo ấm, thấy Ninh lão, tân lang liền cúi chào.
“Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
Ninh lão vội vàng đỡ lấy Lý Chi Diễn, cười nói.
“Chi Diễn à, sau này nữ nhi của ta phó thác cho ngươi rồi đấy.”
“Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm.”
Lý Chi Diễn vội vàng đáp.
Ninh lão đỡ con gái xuống xe, nhìn thấy bàn tay nàng ấm áp, vẻ ân hận trên mặt lão tan biến.
Dù lão bà không cho của hồi môn, nhưng cũng đã chuẩn bị một chiếc áo ấm, suốt chặng đường lạnh mà tay nữ nhi vẫn ấm.
You cannot copy content of this page
Audrey Gibb
mình thấy tiền vài tk rồi, cám ơn b
6 tháng
kratos01
Chúc nàng đọc truyện vui vẻ ạ :3
6 tháng
Audrey Gibb
b ơi, check giúp mình, nộp tiền lúc khoảng 4 giờ sáng,142,490 vnd và mình còn 8 vnd từ lần nạp trước là 150 vnd. B xem nạp vào tk giúp mình nha
6 tháng
kratos01
Chào nàng, nàng cho mình xin số ID nhé
6 tháng
Lê Thị Quyên
Ủa hết luôn rồi hả ad?? Hụt hẫng quá zị 😥
1 năm
kratos01
Hết phần 1 nàng ợ, tác giả có p2 là mình làm liền nghen
1 năm
Lê Thị Quyên
Bão chap luôn hả ad 😍😍 mê nhen
1 năm
kratos01
Full luôn rùi nàng ưi <3 <3
1 năm
Liên Nguyệt
làm sao để nạp tiề ad ơi
1 năm
kratos01
bạn liên lạc telegram để admin hỗ trợ bạn nhé.
1 năm