“Lão sư đừng giận, trẫm đùa thôi.”
Hắn chống tay vào cằm, nhìn xuống ta.
“Giữa bệ hạ và thần, có một số chuyện không nên nói nhiều. Chủ đề hôm nay, sau này đừng nhắc lại nữa.”
Nói xong, hắn tránh tay của ta, phủi áo mà đi.
Đi đến cửa hắn lại nói thêm một câu.
“Bệ hạ còn quá trẻ, thần làm đều là vì lợi ích của Đại Sở.”
Ta tức đến đau răng.
Ta không chê hắn già, mà hắn lại chê ta trẻ?
Sau đó, ta và hắn vẫn gặp nhau như trước kia.
Ta không bao giờ nhắc lại chuyện thích hắn, hắn cũng như thể chưa bao giờ biết đến tình cảm của ta.
Chỉ là, khi ở bên nhau, hắn đã gia tăng khoảng cách với ta, đừng nói đến việc ôm ta, ngay cả chạm vào tay cũng không.
Trong mắt hắn, ta không còn là đứa trẻ, mà là một nữ nhân.
Một nữ nhân nguy hiểm, có thể đặt hắn vào cảnh tình thú.
Ta cũng dần nhận ra, Tĩnh Côn làm lão sư có bao nhiêu tình cảm, làm Nhiếp Chính Vương lại có bấy nhiêu lạnh lùng.
Và sau này nhiều năm, sau một số sự kiện, ta mới hiểu, hắn không chỉ lạnh lùng, mà còn tàn nhẫn.
Năm nữ đế mười bảy tuổi, hậu cung chưa có một hoàng phu nào, các quan lại bắt đầu lo lắng, kêu gọi Nhiếp Chính Vương nghĩ cách.
Nhiếp Chính Vương im lặng không nói, với vẻ mặt khó hiểu.
Nửa tháng sau, Nhiếp Chính Vương lấy Vương Phi.
Ngày đó, lễ rước dâu trải dài, cả thành vui mừng, quần thần đến chúc mừng, chỉ có nữ đế không xuất hiện.
Ba ngày sau, ngoài sự mong đợi của mọi người, nữ đế bất ngờ phong thế tử của An Bình vương Hoằng Dư làm hoàng phu.
Đêm đại hôn, nữ đế phát cuồng vì rượu, suýt cháy cung điện.
Quan lại phụ trách lễ nghi đành phải mời Nhiếp Chính Vương tới giải quyết.
Mọi người đều biết, chỉ có Nhiếp Chính Vương mới có thể kiềm chế được nữ đế kiêu ngạo này.
Nhưng cuối cùng không thể mời được Nhiếp Chính Vương đến.
Bởi vì hắn cũng đang say mèm trong phủ của mình.
Năm ta mười tám, ta nằm trên giường không muốn dự triều sớm.
Hoàng phu Hoằng Dư quỳ bên cạnh long ỷ, lặp đi lặp lại khuyên nhủ.
Ta cáu kỉnh che tai, lẩm bẩm.
“Sao Nhiếp Chính Vương không đến đưa trẫm ra ngoài nhỉ?”
Lúc này ta mới nhớ ra, đã rất lâu rất lâu rồi hắn không vào phòng ngủ của ta.
Thậm chí chúng ta đã rất lâu rất lâu không ở riêng với nhau.
Không biết từ khi nào, chúng ta trở nên xa cách như người xa lạ.
Năm ta mười chín, đã đến lúc tự mình trị vì.
Nhưng quyền lực quân sự và chính trị vẫn nằm trong tay Nhiếp Chính Vương, mọi người trong triều đều là người của hắn.
Không ai dám đề cập đến việc để hoàng đế tự mình trị vì, ta đành phải tự mình nói với Nhiếp Chính Vương.
“Này, à mà này, lão sư xem, thực ra… ta cũng đã trưởng thành, khi nào mới có thể tự mình trị vì?”
Tĩnh Côn nhìn bản kê khai, mắt cũng không nhấc lên, nhẹ nhàng nói.
“Năng lực trị vì của bệ hạ còn thiếu một chút rèn giũa, hãy kiên nhẫn thêm vài năm đi.”
Ta tức không nói nên lời.
“Không cho trẫm tự mình trị vì, trẫm rèn giũa cái cô đơn à?”
Tĩnh Côn nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng ngước mắt lên, liếc tôi một cái vô cảm.
“Có thần ở đây là đủ rồi, bệ hạ.”
Có hắn ư? Một ngày có hắn thì ta lại trở thành một con rối thêm một ngày.
Ta chửi bới trong lòng, nhưng mặt vẫn tươi cười.
“Ồ, đúng, có Nhiếp Chính Vương là đủ rồi.”
Hắn không muốn làm hoàng phu của ta, hắn không muốn ta, vì hắn chỉ muốn quyền lực.
15
Năm ta hai mươi, ta phải lòng một đào kép.
Ta đưa hắn vào cung, đêm đến nghe hắn hát đi hát lại.
“Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…”
Tiếng hát du dương bị gió thổi qua tường cung điện, thổi vào phủ Nhiếp Chính Vương, thổi vào tai Tĩnh Côn.
Hắn cầm kiếm, đá văng cửa phòng ta, một kiếm đâm thủng lồng ngực đào kép.
Ta tức giận run rẩy, lao lên định đánh nhau với Tĩnh Côn.
Hắn chỉ cần một tay đã siết chặt cổ ta, lạnh lùng nói.
“Bệ hạ ngủ sớm chút đi, nếu không muốn bị phế bỏ.”
Hắn buông ta ra, khinh bỉ liếc nhìn ta một cái, phất áo đen rời đi.
Để lại ta ngồi trong vũng máu của đào kép, kìm nén nước mắt.
Năm ta hai mươi mốt, quốc khố thiếu tiền.
Ta đã nghĩ mọi cách để thu gom, chuyển sự chú ý về các mỏ.
Mỏ muối và mỏ sắt, là hai loại mỏ kiếm tiền nhất, những mỏ này đều do các phiên vương ở các thành trấn quản lý, ngoài việc hàng năm nộp thuế cho triều đình, thì tất cả thu nhập đều thuộc về họ.
Hiện nay, trong lãnh thổ Đại Sở, mỏ sắt ở huyện Tĩnh An là lớn nhất, huyện Tĩnh An, là đất phong của Nhiếp Chính Vương Tĩnh Côn.
Vì vậy, Tĩnh Côn nuôi sống được hai trăm nghìn binh sĩ mạnh mẽ và ngựa tốt phục vụ mình.
Nói là để bảo vệ triều đình, thực chất là công cụ để hắn uy hiếp ta.
Ta tính toán, nếu có thể thu hồi những mỏ muối và sắt này về cho triều đình, chỉ cần một năm, quốc khố sẽ đầy ắp, ta cũng không cần phải tăng thuế của nhân dân nữa.
Ta đã thử bày tỏ ý định này với Tĩnh Côn.
Hắn kiên quyết từ chối, không chịu nhượng bộ một chút nào.
Cuối cùng mọi thứ đều liên quan đến quyền lực.
Ta cười.
“Thôi thôi, coi như trẫm chưa nói gì.”
Tay sau tưng ta siết chặt thành nắm đấm.
Năm ta hai mươi hai, Nhiếp Chính Vương dẫn quân đi chinh phạt nước láng giềng.
Ta ngồi dưới cửa sổ viết chữ, hoàng phu Hoằng Dư bên cạnh nói.
“Giữa hoàng vị và Nhiếp Chính Vương, bệ hạ phải từ bỏ một, bệ hạ đã quyết định chưa?”
Ta bỏ bút xuống, nhẹ nhàng nói.
“Ta đã quyết định từ lâu rồi.”
Ta sai người gửi tin cấp bách cho Tĩnh Côn, nói rằng hoàng đế bệnh nặng, khẩn cầu Nhiếp Chính Vương trở về cung.
Hai ngày sau, Tĩnh Côn vội vã xông vào phòng ngủ của ta.
Ta quan sát hắn qua bức bình phong.
Một cơn gió thổi qua, sắc mặt hắn biến đổi, có lẽ hắn đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.
Hương thơm của long diên hương cũng không che giấu nổi mùi máu mùi sắt nồng nặc.
Cánh cửa đại điện đột ngột đóng lại, hàng chục binh sĩ giáp trụ từ bốn phía vây quanh, hàng chục lưỡi dao sáng loáng chỉa về phía Tĩnh Côn.
Hắn nhẹ nhàng mỉm cười.
“Bệ hạ, cuối cùng cũng muốn giơ đao giết thần, kiềm chế cũng thật là vất vả nhỉ.”
Hắn không nhanh không chậm rút kiếm ở eo ra, động tác lười biếng như đang chơi đùa, nhưng khi ra tay tức thì kiếm khí cuồn cuộn, sắc bén không thể cản phá.
Ánh sắt lấp lánh, chiếu sáng đỉnh vàng.
Mưa máu tung toé, làm đỏ rực lụa đẹp.
Người binh sĩ cuối cùng ngã xuống dưới kiếm của hắn.
Ta mặc long bào, đứng trên bậc thềm, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn cầm kiếm, bước về phía ta.
Bỗng nhiên, Hoằng Dư từ hướng chéo tấn công, chặn đường Tĩnh Côn.
Hoằng Dư thân thủ xuất chúng, cuối cùng Tĩnh Côn cũng bị hắn vây khốn.
Hai người quần nhau một hồi lâu, cuối cùng Tĩnh Côn càng tàn nhẫn, Hoằng Dư dần thua thiệt.
Chỉ trong nháy mắt, gươm của Tĩnh Côn chém đứt chân phải của Hoằng Dư, đâm xuyên tim Hoằng Dư.
Sau đó vung một cái, đầu kiếm hướng về họng của ta.
Trên đầu kiếm, còn nhỏ giọt máu tươi của Hoằng Dư.
“Xin lỗi đã giết hoàng phu của bệ hạ.”
Hắn cười lười biếng.
“Thần ghen ghét hắn từ lâu lắm rồi, bây giờ như trút được gánh nặng.”
Ta liếc nhìn x/ác Hoằng Dư, trong lòng không một gợn sóng.
“Nhiếp Chính Vương ghen ghét hắn điều gì?”
Ta nghiêng đầu cười nhẹ.
You cannot copy content of this page
Bình luận