Danh sách chương

“Mẹ, con…”

Lưu Thị phịch một tiếng quỳ xuống đất, nhẹ nhàng gọi một tiếng, muốn mở miệng giải thích, nhưng lời đến miệng, tự biết mình đuối lý nên không nói nên lời.

Lữ Thị liền lên tiếng.

“Mẹ, lời này không đúng rồi, dường như tứ đệ muội không có nhà mẹ đẻ, nên cách dạy của nhà mẹ đẻ, chậc chậc chậc… thực sự là khó mà nói ra.”

Lưu Thị cúi đầu xuống, từ góc nhìn của Kiều Ngọc Linh chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng của bà.

Kiều Hồ không chịu nổi cảnh vợ mình bị nói như vậy, liền quỳ xuống theo.

“Mẹ, đây đều là lỗi của con, vì bệnh của Linh nhi đã khỏi, con nghĩ thân thể con bé yếu, nên mới bảo nương tử làm bột hồ cho Linh nhi, đều là lỗi của con, mẹ muốn trách thì cứ trách con.”

Kiều Ngọc Linh ngẩng đầu nhìn Trần Thị, chỉ thấy ánh mắt bà ta nhìn Kiều Hồ đầy chán ghét.

Chán ghét?

Chẳng lẽ là chán ghét người con trai này vì là một người khuyết tật?

“Rầm.”

Trần Thị đập mạnh lên bàn, giọng nói trầm thấp mang theo lửa giận.

“Lão Tứ, cả nhà các ngươi định phản rồi sao?”

“Mẹ…”

Kiều Hồ gọi một tiếng.

“Đừng gọi ta là mẹ, ta không có đứa con như ngươi, vì mấy đứa con gái mà đối đầu với ta, lại còn dám ăn trộm đồ ăn trong nhà, ta thấy hôm nay nhà ngươi đừng ăn cơm nữa.”

Trần Thị vừa nói, là muốn cắt hết phần ăn hôm nay của gia đình Kiều Hồ.

Kiều Hồ và Lưu Thị đều không nói gì, ba chị em Kiều Ngọc Nguyệt đứng sau cũng không lên tiếng, dường như mọi chuyện đã quá quen thuộc.

Kiều Ngọc Linh thực sự không thể chịu nổi nữa, cất tiếng.

“Ông nội, bà nội.”

Từ lúc vào cửa, Kiều Ngọc Linh không nói gì, vì cô thường ngày là đứa ngốc, không biết nói chuyện, nên cô không nói gì, mọi người cũng đã quen, nhưng bây giờ cô lại mở miệng nói, khiến cả nhà đều kinh ngạc.

“Thật sự là không ngốc nữa à?”

Cô cô Kiều Tuyết ngồi bên cạnh Trần Thị, ngạc nhiên nhìn Kiều Ngọc Linh, nhưng trong mắt không hề che giấu sự chán ghét.

Kiều Ngọc Linh không để ý đến lời của Kiều Tuyết, đứng thẳng người nhìn ông nội Kiều Thất đang im lặng.

“Ông nội, mẹ con gả vào nhà họ Kiều, có được tính là người nhà họ Kiều không à?”

Kiều Thất nheo mắt, đôi mắt đục ngầu lóe lên tia sáng.

“Tất nhiên tính, vào cửa nhà họ Kiều, đương nhiên là người của nhà họ Kiều.”

“Ông nội, vậy mẹ con dùng bột mì của nhà mình làm một bát bột mì có gì sai? Hay là trước đó bà nội đã ra lệnh, không có lệnh của bà thì không được đụng vào bột mì?”

Lời của Kiều Ngọc Linh khiến mọi người trong phòng đều giật mình, trong lòng nghĩ câu đầu tiên là, đứa ngốc tám năm này, thật sự không ngốc nữa sao? Hơn nữa còn thông minh lên.

Kiều Hồ và Lưu Thị lo lắng nhìn Kiều Ngọc Linh, hy vọng cô đừng nói tiếp, họ chịu thiệt thòi không sao, họ không muốn nhìn thấy Kiều Ngọc Linh vừa mới khỏe lại bị phạt.

Ánh mắt ông Kiều Thất hiện lên tia kinh ngạc, ông ta nặng nề gật đầu.

“Ừ, ngươi nói đúng.”

“Đúng cái gì mà đúng, trong nhà có quy củ gì, một đứa ngốc không biết thì thôi, các người cũng làm loạn theo nó sao?”

Trần Thị hét lên, nhìn Kiều Ngọc Linh với ánh mắt đầy thù hận.

Kiều Ngọc Linh phớt lờ ánh mắt của Trần Thị, cô đứng đó nhìn ông Kiều Thất.

“Ông nội, nếu không sai, thì mẹ con không phải trộm đồ, nếu là đồ của người khác mà không hỏi tự lấy là trộm, đồ nhà mình sao có thể gọi là trộm?”

Đúng vậy, cô đang rửa tội danh trộm cắp cho Lưu Thị, không cần biết đồ này là Lưu Thị làm cho mình ăn, dù không phải, thì mẹ hiện tại của cô cũng không thể mang tội danh này.

Đây là thời cổ đại, là nông thôn, nếu mang tội danh trộm cắp, e rằng cả đời Lưu Thị không thể ngẩng đầu làm người.

Ông Kiều Thất quét mắt nhìn Kiều Ngọc Linh, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, đứa cháu ngốc tám năm bỗng nhiên khỏi bệnh, hơn nữa còn thông minh như vậy, khiến ông ta không khỏi rùng mình.

Nhìn đôi mắt đen láy trong trẻo của cô, ông Kiều Thất từ từ dời mắt, trầm giọng nói:

“Được rồi, một bát bột hồ cũng gây ra nhiều chuyện như vậy, đứng lên đi, sau này làm gì trước tiên phải hỏi ý kiến mẹ ngươi.”

“Vâng.”

Lưu Thị ngoan ngoãn vâng lời, sau đó đỡ Kiều Hồ đứng lên.

Trần Thị mặt đầy u ám, bà ta nhìn Kiều Ngọc Linh với ánh mắt hung ác, trong lòng càng thêm bực tức, nhưng bây giờ bà ta không nói được gì.

Nếu bà ta nói Lưu Thị trộm cắp, truyền ra ngoài e rằng dân làng sẽ cười chê nhà họ Kiều không coi con dâu như người nhà, sau này con cháu bà ta làm sao lấy được vợ.

Nhưng nếu Lưu Thị không phải trộm cắp, thì bà ta thực sự nuốt không trôi cơn tức này, ánh mắt lóe lên, bà ta nhìn Lưu Thị nói.

“Chuyện này bỏ qua, nhưng về chuyện Ngọc Linh đám cưới để xung hỉ, nếu nó không có phúc phận gả vào nhà họ Vương, thì số bạc gấp đôi các ngươi tự giải quyết, không tính vào sổ chung.”

Mặt Kiều Hồ lập tức tái mét, ông nhìn mẹ mình, miệng khẽ mở nhưng cuối cùng nhìn Kiều Ngọc Linh thì không nói nên lời.

Lưu Thị cũng u sầu, ngay cả Kiều Ngọc Nguyệt và Kiều Ngọc Giai cũng mang bộ dạng như trời sắp sụp.

“Thôi ăn cơm đi.”

Ông nội lên tiếng, đại phòng, tam phòng, ngũ phòng, bao gồm cả gia đình Kiều Ngọc Linh đều ngồi vào bàn ăn.

Vì số người khá đông nên chia làm hai bàn, ông nội cùng các nam nhân một bàn, Trần Thị cùng nữ nhân một bàn, vì cả nhà nhị phòng đang ở trên trấn nên bàn ăn không chật lắm.

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào iuuu. Thỉnh thoảng Đào random cho ngẫu nhiên hôm nào đó trong tuần được 20 chương được khummmm

  2. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi lên truyện thuiii

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      hôm qua bận của nên đêm mới đăng truyện đc, sr các nàng nhaaaaaaaaaaaaaaa

    2. Cấp 1

      linhmy

      Nay Đào trốn r :((

  3. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi. Mai là sinh nhật của mình. Nể tình fan ruột của truyện. Mai Đào lên 20chương tặng mình được khum. Cảm ơn Đào iu nhiều

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Chúc mừng sinh nhật nàng Tieungoc148, chúc nàng tuổi mới mọi sự như ý, cầu được ước thành, luôn xinh đẹp, trẻ khỏe nghen <3. Chiều mình sẽ đăng thêm 10 chương nữa <3 cám ơn nàng đã ủng hộ nhóm dịch ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu và nhóm dịch nhiều nhaaa. Lớp diuuu ❤️

  4. Cấp 1

    Tieungoc148

    Nay k ra truyện à Đào ui ahuhu

  5. Cấp 1

    Hang@2002

    Truyện load quá chậm. 1-2p mới xem được. Quá mất thời gian

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Vâng mình có góp ý với team vận hành rồi ạ, mong thời gian tới họ chỉnh sửa lại ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page