Danh sách chương

“Khỏe lại là tốt, chuyện hai ngày trước đừng trách cha mẹ, họ cũng không có cách nào khác.”

Kiều Ngọc Linh gật đầu, mặc dù cô ngốc nghếch, trí nhớ không đầy đủ, nhưng ký ức về mẹ Lưu Thị thì có rất nhiều, từ ngày Trần Thị quyết định bán cô đi, mỗi đêm Lưu Thị đều ôm cô khóc rất lâu, cha cũng ngồi bên cạnh cô rất lâu.

Cũng chính vì thế, cô không trách hai người này.

Không có con trai là một trong ba tội bất hiếu, mặc dù cha mẹ có bốn cô con gái, nhưng ở nông thôn không có con trai chẳng khác nào không có người nối dõi.

Bị người khác coi thường, không có địa vị, cũng là chuyện bình thường.

“Nhị tỷ, nhị tỷ chơi với muội đi.”

Kiều Ngọc Nam chìa tay nhỏ ra kéo tay Kiều Ngọc Linh, Kiều Ngọc Linh đưa tay lau nước mắt cho Kiều Ngọc Nguyệt, chỉ nói hai chữ.

“Không khóc nữa.”

Rồi cô nhanh chóng mặc thêm quần áo, bị Kiều Ngọc Nam kéo ra ngoài.

Chơi mà Kiều Ngọc Nam nói là bắt sâu nuôi gà.

Kiều Ngọc Giai nói:

“Gà ăn nhiều sâu thì sẽ đẻ nhiều trứng.”

Thì ra là vậy…

Suốt buổi sáng Kiều Ngọc Linh đều ở trong vườn rau bắt sâu cùng Kiều Ngọc Nam và Kiều Ngọc Giai.

Bởi vì trước kia khi còn ngốc nghếch, Kiều Ngọc Linh cũng thường bắt sâu trong vườn rau cùng hai đứa trẻ, nên không ai nhận ra sự khác lạ của cô.

Đến giờ ăn sáng, Lưu Thị gọi cô về phòng phía tây, rồi lén lấy một bát bột hồ từ áo ra.

(Bột hồ là kiểu bột mì khuấy thành hồ dính dính, nhìn giống cháo đặc nhưng quánh hơn)

“Ăn đi, bổ sung dưỡng chất, hôm nay mẹ lén cho con một quả trứng đấy.”

Kiều Ngọc Linh giật mình, nhìn bát Lưu Thị đưa, cô hơi do dự, mặc dù cô mới đến hai ngày, nhưng cô đã nắm rõ tình hình của nhà họ Kiều.

Trần Thị quản lý mọi thứ ra vào, ngay cả trứng gà cũng đếm từng quả, Lưu Thị lấy trứng ở đâu ra?

Dường như Lưu Thị nhìn thấu suy nghĩ của cô, bà nhẹ nhàng cười nói:

“Không sao đâu, ăn đi, đây là trứng gà rừng mà hôm qua Kiến Chí nhặt được ở núi sau, con ăn đi.”

Lúc này Kiều Ngọc Linh mới nhận bát bột và ăn, cơ thể cô thực sự cần bồi bổ, nhưng vừa ăn một miếng đã bị bóng người xông vào làm cho giật mình.

“Nương tử của lão tứ, ngươi giỏi lắm, dám ăn trộm bột mì làm bột hồ cho con ngốc này, còn cho trứng nữa, có đồ tốt như vậy sao không cho con gái ta ăn, con gái ta thông minh hơn nhiều so với con ngốc này.”

Người xông vào là đại tẩu của nhà họ Kiều, Lữ Thị, vừa vào bà ta liền giật bát khỏi tay Kiều Ngọc Linh, rồi chỉ vào mặt Lưu Thị mà mắng chửi.

“Đại tẩu, bệnh của Ngọc Linh mới khỏi, thân thể rất yếu nên ta…”

Lưu Thị muốn giải thích.

Lữ Thị không cho bà cơ hội giải thích, trực tiếp mắng:

“Nương tử của lão tứ, ngươi đừng nói những điều này với ta, dù bệnh của con ngốc này có khỏi, thì với cái thân hình béo phì này, cũng không giống người yếu đuối, ngươi lừa ai chứ.”

Lưu Thị thấy giải thích vô ích, chỉ đành nói với Kiều Ngọc Linh:

“Ngọc Linh mau chào đại bá mẫu đi.”

“Đại bá mẫu.”

Kiều Ngọc Linh ngoan ngoãn gọi một tiếng, tâm trí vẫn còn đang lơ lửng.

Từ ngày cô tỉnh lại, đại tỷ đã đưa cho cô một cái bánh ngô, ngày hôm sau là cháo ngô, hôm nay là bột mì.

Đời trước cô chịu khổ từ nhỏ, sau này còn vì huấn luyện khắc nghiệt mà không kén ăn, chỉ cần ăn no là được, nên hôm nay khi Lưu Thị mang bột hồ đến cô không nghĩ nhiều.

Không ngờ, bát bột hồ này có lẽ vì Lưu Thị thấy cô khỏe lại, vui mừng muốn bồi bổ cho cô, nên mới lén làm.

Phải công nhận là Kiều Ngọc Linh đã đoán đúng.

Lữ Thị nghe thấy tiếng gọi đại bá mẫu của Kiều Ngọc Linh, ban đầu sững sờ, sau đó lập tức chửi rủa:

“Gọi cái gì cũng vô ích, Nương tử của lão tứ chúng ta đi nói lý với cha mẹ.”

Lữ Thị nói xong liền cầm bát bột hồ rồi nhanh chóng rời đi.

Lưu Thị xấu hổ đỏ bừng mặt, bà đứng đó lúng túng, Kiều Ngọc Linh nhìn ra, đây có lẽ là lần đầu tiên Lưu Thị làm chuyện quá mức như vậy.

Không lâu sau, người cha khuyết tật mà cả buổi sáng không thấy bóng dáng, lảo đảo bước vào, phía sau là ba chị em Kiều Ngọc Nguyệt.

Mặt mày Kiều Hồ vui vẻ.

“Nương tử, Ngọc Linh thực sự khỏe lại rồi sao? Là thật sao?”

“Ừ, thực sự khỏe rồi.”

Lưu Thị vội vàng gật đầu.

Kiều Ngọc Linh thấy niềm vui trên khuôn mặt Kiều Hồ là thật lòng, cô ngoan ngoãn gọi một tiếng.

“Cha.”

“Ôi, Linh nhi của ta, Linh nhi của ta thực sự khỏe rồi.”

Kiều Hồ vui mừng nhìn ngắm Kiều Ngọc Linh từ trên xuống dưới.

Kiều Ngọc Nguyệt đi đến bên Lưu Thị, lo lắng kéo áo bà, nhỏ giọng nói:

“Mẹ, vừa nãy đại bá mẫu mang một bát bột hồ đi ra chính sảnh, bà nội gọi mẹ dẫn Ngọc Linh cùng qua.”

Thấy vẻ lo lắng trong mắt con gái lớn, Lưu Thị xấu hổ cúi đầu, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói:

“Không sao, mẹ dẫn Ngọc Linh qua.”

Kiều Hồ cũng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ông lên tiếng:

“Không sao, cả nhà chúng ta cùng đi.”

Thế là, Kiều Ngọc Linh bị dẫn đến chính sảnh, ông nội Kiều Thất và bà nội Trần Thị đang ngồi trước bàn với gương mặt lạnh lùng, trước mặt Trần Thị là bát bột hồ, Lữ Thị đứng một bên, vẻ mặt đầy bất bình nhìn đám người vừa vào.

Trần Thị lên tiếng trước.

“Nương tử của lão tứ, ngươi không biết gia cảnh hiện tại như thế nào sao? Lại còn lén dùng bột mì làm bột hồ, chẳng lẽ đây là cách dạy con của nhà họ Lưu à?”

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào iuuu. Thỉnh thoảng Đào random cho ngẫu nhiên hôm nào đó trong tuần được 20 chương được khummmm

  2. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi lên truyện thuiii

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      hôm qua bận của nên đêm mới đăng truyện đc, sr các nàng nhaaaaaaaaaaaaaaa

    2. Cấp 1

      linhmy

      Nay Đào trốn r :((

  3. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi. Mai là sinh nhật của mình. Nể tình fan ruột của truyện. Mai Đào lên 20chương tặng mình được khum. Cảm ơn Đào iu nhiều

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Chúc mừng sinh nhật nàng Tieungoc148, chúc nàng tuổi mới mọi sự như ý, cầu được ước thành, luôn xinh đẹp, trẻ khỏe nghen <3. Chiều mình sẽ đăng thêm 10 chương nữa <3 cám ơn nàng đã ủng hộ nhóm dịch ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu và nhóm dịch nhiều nhaaa. Lớp diuuu ❤️

  4. Cấp 1

    Tieungoc148

    Nay k ra truyện à Đào ui ahuhu

  5. Cấp 1

    Hang@2002

    Truyện load quá chậm. 1-2p mới xem được. Quá mất thời gian

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Vâng mình có góp ý với team vận hành rồi ạ, mong thời gian tới họ chỉnh sửa lại ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page