Danh sách chương

Không ngờ rằng Dương Hân từ chối hết tất cả, thật là quyết tuyệt.

Có phải đây chính là tính cách của những thiên tài, kiêu ngạo và không thích giao tiếp với người khác. 

Thôi Đồng Hòa càng ngày càng ghét cô hơn, nhìn thấy hình ảnh những thiên tài đã từng áp đảo ông ta trong Dương Hân, ông ta càng muốn kéo những thiên tài đó từ trên đỉnh cao xuống vực thẳm.

Trừ khi ông ta có thể mời được người mà Dương Hân không thể từ chối. Thôi Đồng Hòa xem xét một lượt, nhưng nhận ra chẳng có ai – những người thực sự có tiếng tăm đâu muốn giúp mình. 

Ông ta sợ rằng nếu làm quá rõ ràng, mình sẽ bị lộ. Việc trả thù Dương Hân mà kéo theo bản thân mình thì không đáng chút nào.

Ông ta chỉ có thể thường xuyên gọi điện cho Anna, nhờ chị ta nghĩ cách. Chị ta nhìn qua là biết người ngoại quốc đầy mưu mô.

Anna nói rằng chị ta sẽ liên hệ với các học giả nước ngoài, mời họ đến để gặp gỡ và trao đổi với Dương Hân.

Nghe vậy, Thôi Đồng Hòa càng muốn duy trì mối quan hệ tốt với Anna. Chị ta rõ ràng có nhiều mối quan hệ trong giới học thuật quốc tế, nếu làm quen với chị ta, với sự giúp đỡ đấy, có lẽ ông ta sẽ có cơ hội xuất hiện trên các tạp chí khoa học như Nature.

Mã Học Hải là sinh viên của Thôi Đồng Hòa, khi nghe lén được nội dung này từ giáo sư của mình, thì kinh ngạc đến nỗi tay run rẩy.

Cậu ta thật không ngờ, thiết bị nghe lén ban đầu chỉ dùng để bảo vệ bản thân, lại giúp cậu ta nghe được một câu chuyện động trời như vậy. 

Giảng viên của cậu ta, chỉ vì hận Dương Hân từ chối lời mời của mình, mà cấu kết với người ngoại quốc để tính kế hãm hại cô, cố đẩy cô vào chỗ chết.

Mã Học Hải có ấn tượng tốt về Dương Hân, cũng đã xem buổi giảng của cô qua livestream. 

Phải nói rằng cậu ta ngưỡng mộ tất cả những người thực sự có tài năng, thậm chí từng nghĩ rằng nếu giáo sư hướng dẫn của cậu ta là người như Dương Hân thì tốt biết bao.

Cậu ta nắm chặt chiếc máy nghe lén, phản ứng đầu tiên là muốn tố cáo Thôi Đồng Hòa. 

Nhưng nhớ lại chuyện học tỷ tự sát, Thôi Đồng Hòa cũng có thể dập tắt sự việc đó, trên mạng thậm chí không có một bài viết nào liên quan, có thể thấy gia đình Thôi có thế lực không nhỏ. 

Rất có thể tố cáo không thành, ngược lại còn liên lụy đến bản thân.

Nếu đem thứ này cho Dương Hân, cậu ta lại không tìm được cách nào. Dương Hân hiện tại rất kín tiếng, hầu như không xuất hiện.

Chợt mắt cậu ta sáng lên, đúng rồi, còn nhà hàng Vị Lai!

Nếu đến nhà hàng Vị Lai ăn, giao thứ này cho quản lý, chắc chắn quản lý sẽ đưa cho Dương Hân.

Cuộc sống ẩn dật của Dương Hân bị kết thúc bởi một cuộc điện thoại từ quản lý Trang Chỉ Ninh.

Cô nhanh chóng đến nhà hàng Vị Lai, gặp một thanh niên trông rất bình thường, đầy vẻ sinh viên. 

“Cậu tìm tôi?”

Chàng trai này sau khi vào nhà hàng ăn, đã không ngừng gây rối, nói rằng thức ăn ở đây có vấn đề khiến cậu ta bị tiêu chảy. 

Trang Chỉ Ninh buộc phải mời cậu ta sang một bên để nói chuyện. Nhà hàng Vị Lai từ khi nổi tiếng đã gặp nhiều trường hợp như thế này, nên họ cũng có kinh nghiệm xử lý.

Kết quả là chàng thanh niên này nắm lấy cơ hội, nói với Trang Chỉ Ninh rằng có việc quan trọng cần giao cho Dương Hân, liên quan đến việc trọng đại, thậm chí còn đưa ra thẻ sinh viên của mình. 

Trang Chỉ Ninh thấy đối phương là nghiên cứu sinh của một trường danh tiếng, không giống như người sẽ đùa giỡn với danh tiếng của mình, nên vội liên lạc với Dương Hân.

Cuối cùng có cơ hội gặp riêng Dương Hân, Mã Học Hải có chút lo lắng. Là người ít giao tiếp với nữ giới, khi bất ngờ gặp Dương Hân, mặt cậu ta không tránh khỏi đỏ bừng, vô thức tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng: “Vâng, giáo sư của tôi là Thôi Đồng Hòa, hiệu trưởng Học viện Y khoa Đại học Nam Hồ.”

“Thầy ấy dạo gần đây liên tục giữ liên lạc với một người phụ nữ nước ngoài tên là Anna…” Mã Học Hải ấp úng kể lại những gì mình nghe được.

Lúc đầu Dương Hân không nhớ ra Thôi Đồng Hòa là ai, nhưng khi nghe đến cái tên Anna, cô lập tức tập trung tinh thần, chăm chú lắng nghe.

“Vậy tức là, cậu đã ghi lại được những bằng chứng về âm mưu hãm hại tôi của họ?”

“Đúng vậy. Ban đầu tôi chỉ muốn phòng thân, sợ thầy ấy làm khó dễ trong việc tốt nghiệp.” Mã Học Hải giải thích, vẻ lo lắng.

Dương Hân ra hiệu cho cậu ta bình tĩnh lại: “Tôi tin cậu, và rất cảm ơn cậu đã không ngại nguy hiểm mà đến báo cho tôi chuyện này.”

Cô không thấy việc làm của Mã Học Hải có gì sai. Gặp phải một người như Thôi Đồng Hòa, thích chiếm đoạt thành quả của sinh viên, thì cẩn thận là không thừa. 

Trong môi trường đại học, quyền lực của giáo sư không hề nhỏ, đặc biệt là khi Thôi Đồng Hòa còn là hiệu trưởng. Nếu ông ta muốn, có thể dễ dàng khiến Mã Học Hải không tốt nghiệp được, thậm chí khó lòng tồn tại trong ngành.

Nhớ lại những thông tin Mã Học Hải vừa tiết lộ, ánh mắt Dương Hân trở nên lạnh lùng – dùng ma túy để hãm hại cô, thật là thủ đoạn đê tiện và ghê tởm.

Không lạ khi dạo gần đây các lời mời tham gia hội thảo và hoạt động từ thiện tăng đột biến, phần lớn đều là do Thôi Đồng Hòa đứng sau thúc đẩy.

Mã Học Hải giao đoạn ghi âm cho cô, rồi nhanh chóng rời đi.

Khi cậu ta quay lại phòng thí nghiệm, đã là bốn giờ chiều. Thôi Đồng Hòa đang có mặt trong phòng thí nghiệm.

“Đi đâu cả buổi chiều không thấy mặt?” Thôi Đồng Hòa hỏi với giọng không hài lòng, vốn dĩ còn định nhờ cậu ta làm sạch máy pha cà phê.

Mã Học Hải trả lời: “Trưa nay bạn mời em đi ăn ở nhà hàng Vị Lai.”

Thôi Đồng Hòa ngay lập tức nhạy cảm với những gì liên quan đến Dương Hân, ngước lên nhìn học trò của mình.

Mã Học Hải tiếp tục phàn nàn: “Thật là xui xẻo, ăn xong một bữa mà bị đau bụng suốt một tiếng, đến giờ vẫn chưa hết khó chịu. Em đòi bồi thường nhưng quản lý nhà hàng chỉ nói miễn phí bữa trưa, rồi qua loa đuổi em đi.”

 

 

Hết Chương 172: Bằng chứng về âm mưu hãm hại.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    68686868

    Mình vừa ck bạn xem được chưa

    1. Cấp 1

      kratos01

      Dạ bạn liên lạc telegram hoặc fanpage để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page