Danh sách chương

Nữ Phụ Tâm Cơ Cầm Kịch Bản Huỷ Hôn

Chương 150: Nhưng Từ Thanh Lộ chưa bao giờ kể khổ với cô

【Tôi còn chưa tính sổ với các người đâu. Tôi bảo các người bắt nạt Từ Thanh Lộ là để cô ta chịu không nổi mà tự động rời đi. Các người thì hay rồi, đánh trống khua chiêng, công bố khắp nơi, khiến con trai tôi cũng có ý kiến với tôi. Các người còn dám gọi điện thoại nói chuyện này với tôi.】

【Thôi được rồi, tôi rất bận, các người tự mà giải quyết.】

Nói xong, bà Ôn liền dập máy.

Kha Nhụy ngơ ngác, cô ta tưởng rằng bà Ôn phải là người có thủ đoạn lợi hại, dễ dàng chi phối quyết định của con trai. 

Không ngờ rằng một người phụ nữ quyền quý trong gia đình giàu có lại thực sự qua cầu rút ván, thậm chí không thèm đưa ra một lời giải thích.

Đoàn phim của họ phải làm sao bây giờ?

Đạo diễn cũng như kiến trên chảo nóng, rối như tơ vò. Trong cổ họng như muốn bùng lên cả trăm tám mươi câu chửi bới bà Ôn, nhưng lại không dám nói ra, sợ lọt đến tai Ôn Thời Trình. Sự giận dữ này dồn nén trong lòng, suýt chút nữa làm ông ta tức đến nội thương.

Hai ngày trước, họ còn vênh váo trước mặt Dương Hân, không ngờ sự trả thù của Dương Hân lại đến nhanh như vậy.

Miệng ông ta đắng ngắt, hối hận đến mức chỉ muốn quay ngược thời gian lại hai ngày trước, đánh cho mình một trận.

Trong tình cảnh này, bộ phim đành phải tạm dừng quay.

Kha Nhụy bỗng nhớ ra một chuyện, như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nắm chặt tay đạo diễn: “Tôi nhớ ra một chuyện rồi! Trước đây tôi nghe nói Dương Hân và Lâm Tu Trúc có quan hệ rất tệ, Lâm Tu Trúc thậm chí còn không nể mặt Dương Hân trước đám đông.”

“Chúng ta nên tìm nhà họ Lâm, xúi giục họ đứng ra, bổ sung khoản đầu tư thiếu hụt.”

Đạo diễn được cô nhắc nhở, cũng nhớ ra chuyện này: “Hình như là do tham gia chương trình tạp kỹ mới xảy ra mâu thuẫn, phía sau chương trình đứng về phía Dương Hân, còn cắt giảm nhiều phân đoạn của Lâm Tu Trúc.”

Những tin đồn trong giới này, một truyền mười, mười truyền trăm, truyền đến cuối cùng thì đã sai lệch rất nhiều so với sự thật.

Đạo diễn không biết rõ sự tình, cảm thấy ý kiến của Kha Nhụy cũng không tồi, có thể đi theo hướng nhà họ Lâm. Lần này trong số các nhà đầu tư lớn, chỉ có nhà họ Triệu và nhà họ Lâm là không có ý định rút vốn.

Hai cuộc điện thoại đã khiến đoàn phim náo loạn lên, nhưng tâm trạng của Dương Hân lại rất tốt. 

Đoàn phim này cũng không phải là khối sắt nguyên khối, có người xem chuyện của đạo diễn và Kha Nhụy là chuyện cười kể cho Dương Hân nghe. 

Còn có nội gián sao chép nhiều cảnh quay giám sát gửi cho Dương Hân. Bao gồm cả việc Kha Nhụy cố tình chỉ đạo Từ Thanh Lộ đi pha cà phê, sau đó chìa chân làm chị ta ngã, rồi ngược lại đổ lỗi cho Từ Thanh Lộ.

Dương Hân xem từng cuộn phim, trời ơi, Từ Thanh Lộ đã chịu không ít khổ, chạy việc vặt chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí còn có người trộn thứ gì đó vào mỹ phẩm, khiến chị ta bị dị ứng và sưng đỏ.

Nhưng Từ Thanh Lộ chưa bao giờ kể khổ với cô.

Bây giờ thấy họ vì chuyện đầu tư mà mệt mỏi rã rời, tâm trạng cô khá hơn nhiều. 

Đến chủ nhật, cô cùng Hoắc Khởi đến sân bắn. Có lẽ là rút kinh nghiệm từ lần trước, Hoắc Khởi lần này trực tiếp bao trọn một sân riêng, tránh bị ai quấy rầy.

Dương Hân kỹ năng bắn súng, ừm… vẫn chẳng có tiến bộ gì, chỉ đạt mức không trượt bia. 

Dù sao cô cũng không đặt nặng vấn đề này, đơn giản chỉ coi như để giải trí. Nghĩ vậy, cô chợt cảm thấy có chút áy náy, thật đúng là lãng phí tài nguyên.

“Đây, cho cô.” Hoắc Khởi đưa cho cô một cái hộp.

Dương Hân vừa bắn xong hai mươi phát, cần nghỉ ngơi một chút. Cô nhận hộp mà không hiểu gì, mở ra thì thấy bên trong có một chiếc trâm cài ngực rất đặc biệt và một lọ thuốc.

“Đây là gì?”

Hoắc Khởi cầm lấy chiếc trâm, diễn giải cho cô xem. Phía sau trâm có một cái chốt nhỏ, anh ta nhắm vào một hướng, nhẹ nhàng nhấn, ba cây kim bạc bay ra.

“Đây là đồ phòng thân, tầm bắn năm mét. Mỗi lần bắn ra ba kim, có tẩm thuốc mê, làm người ta ngất xỉu ngay lập tức. Chiếc trâm này dùng được mười lần, dùng hết tôi sẽ giúp cô nạp lại.”

Dương Hân không kìm được thử ngay, quả nhiên rất dễ sử dụng, không cần nhiều lực, vì là chốt khéo léo nên không dễ vô tình kích hoạt. 

Hơn nữa, nó còn là trâm cài ngực, bình thường đeo trên người cũng không ai nghi ngờ.

“Cảm ơn.” Cô không nói chuyện trả tiền, Hoắc Khởi đâu thiếu tiền, chắc chắn không phải vì tiền mà làm cho cô cái này. 

Có lẽ anh ta thấy không ưa cái cách bắn súng của mình không tiến bộ chút nào. Dù Dương Hân thân thủ rất tốt, có thể đánh gục vài người cùng lúc, nhưng nếu đối phương có vũ khí thì sao.

Chiếc trâm này trở thành sự đảm bảo cuối cùng.

Hoắc Khởi nhếch mép cười: “Đây là tiền cơm.”

Dương Hân cài trâm lên, cầm lọ thuốc trong hộp: “Còn đây là thuốc gì?”

“Thuốc bôi khi bị thương. Ví dụ cô bắn súng nhiều, đau tay, có thể thử, có tác dụng giảm sưng đau.”

Dương Hân thường tò mò, liền thử nghiệm tác dụng của thuốc. Cô tiếp tục bắn súng cho đến khi tay tê mỏi, rồi mới vui vẻ bôi thuốc. Ồ, hiệu quả thật sự rất tốt! 

Khiến Dương Hân tò mò về thành phần của thuốc mỡ. Nhưng đây chắc chắn là bí phương gia truyền.

Hoắc Khởi chậm rãi nói: “Công thức thuốc này là của bà ngoại tôi, dùng mười hai loại thảo dược. Nếu cô đoán được mười loại, tôi sẽ cho cô biết cách chế.”

 

Hết Chương 150: Nhưng Từ Thanh Lộ chưa bao giờ kể khổ với cô.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    68686868

    Mình vừa ck bạn xem được chưa

    1. Cấp 1

      kratos01

      Dạ bạn liên lạc telegram hoặc fanpage để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page