Danh sách chương

 

 Và một người như Tống Khải Nguyên lại thích tôi sao?

 

“Tiểu Xuân?”

 

 “…”

 

 “Tiểu Xuân, em sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?” Thầy nhìn tôi với vẻ lo lắng:

 

 “Trước trận đấu là như vậy, giờ cũng thế. Một người đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cờ vây, có chuyện gì sao?”

 

Nghe thầy nói, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

 

Trước trận đấu, dù cố gắng tập trung chuẩn bị, tôi vẫn thường nghĩ đến những chuyện liên quan đến Từ Trú mỗi khi rảnh rỗi.

 

 Còn sau trận đấu…

 

Tình cảm quả là một điều phức tạp.

 

Tôi khẽ thở dài trong lòng, rồi nhỏ giọng đáp:

 

 “Có lẽ do em mệt quá thôi, thầy ạ.”

 

Thầy liền nhét xấp tài liệu vào tay tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi:

 

 “Không sao, vậy thì em nhận vài chương trình để thư giãn đi.”

 

 “Hình ảnh của các kỳ thủ chúng ta, em phải xây dựng tốt nhé!”

 

Biết chuyện này không thể từ chối, tôi đành miễn cưỡng nhận lời.

 

Nhưng nghĩ lại, cũng tốt. 

 

Nếu vài ngày tới không phải đến viện cờ tập luyện, tôi có thể tránh được những tình huống khó xử với Tống Khải Nguyên.

 

Tuy nhiên, tôi không thể ngờ rằng, trong chương trình Chàng trai vàng, thay vì gặp Tống Khải Nguyên, tôi lại gặp một người mà tôi càng không muốn đối mặt hơn—

 

 Đào Châu Anh.

 

Chàng trai vàng là một chương trình phỏng vấn trực tiếp, mời những người trẻ tuổi có danh tiếng nhất định.

 

 Chẳng hạn, vừa giành ngôi á quân giải Xuân Lan như tôi, hay như Đào Châu Anh, người sở hữu lượng lớn người hâm mộ trên mạng xã hội.

 

Khi còn ở nước ngoài, Đào Châu Anh đã theo học những nghệ sĩ múa hàng đầu thế giới và giành được nhiều giải thưởng.

 

 Sau khi trở về nước, nhờ ngoại hình nổi bật và kỹ năng múa điêu luyện, cô ấy nhanh chóng trở thành một người có sức ảnh hưởng lớn.

 

Sở hữu sắc đẹp, tài năng và cả tiền bạc, cô ấy là hình mẫu của sức sống tuổi trẻ.

 

Vì vậy, khi người dẫn chương trình đùa:

 

 “Châu Anh và Tiểu Xuân đều cùng tuổi, nhưng trông Châu Anh có vẻ năng động hơn nhiều! Quả nhiên, kỳ thủ thì dễ già dặn hơn nhỉ?”

 

Cả khán giả bên dưới đều không hẹn mà cùng cười rộ lên.

 

Đã nhiều ngày không gặp, Đào Châu Anh ngồi ngay bên cạnh tôi. 

 

Nghe thấy lời của người dẫn chương trình, cô ấy thân thiện khoác vai tôi, mỉm cười nói:

 

 “Sao có thể chứ? Đại sư Tạ Xuân của chúng ta thực ra cũng rất có tâm hồn thiếu nữ mà!”

 

Nói đến đây, cô ấy hạ giọng, chậm rãi nói:

 

 “Lén tiết lộ cho mọi người biết, phòng của Tiểu Xuân có rất nhiều đồ màu hồng đấy!”

 

Dù cô ấy cố ý hạ giọng, nhưng khi đã đeo micro, âm lượng vẫn đủ để mọi người nghe thấy.

 

Nghe Đào Châu Anh nói vậy, tôi theo phản xạ nhíu mày, cảm giác không mấy dễ chịu.

 

Không cần nhắc đến việc những món đồ màu hồng ấy đều do Từ Trú kiên quyết chọn cho tôi, tôi dù từ chối thế nào cũng không thay đổi được.

 

 Ngay cả khi tôi không phải người nhà họ Từ thực sự, và cô ấy hiện đang sống tại nhà họ Từ, điều đó cũng không có nghĩa là cô ấy có quyền tự tiện vào phòng tôi.

 

Cảm giác bị xâm phạm đời tư như thế thật sự không dễ chịu.

 

Nhưng kiểu tiết lộ đời tư này lại chính là thứ mà một số khán giả muốn nhìn thấy và nghe được.

 

Vì vậy, sau lời nói của Đào Châu Anh, đám đông tại trường quay liền phát ra những tiếng bàn luận tò mò.

 

Trên màn hình lớn tại buổi phỏng vấn, những bình luận từ khán giả xem livestream cũng nhanh chóng tràn ngập:

 

——Hóa ra Châu Anh quen đại sư Tạ Xuân? Lại còn đến nhà cô ấy nữa?

 

 ——Muốn biết phòng của đại sư Tạ Xuân bày trí thế nào! Thật sự màu hồng à?

 

 ——Không quan tâm đến Tạ Xuân lắm, nhưng muốn biết Châu Anh làm thế nào quen được cô ấy. Người suốt ngày đánh cờ thì làm gì có đời sống xã hội? Bảo sao lần này chỉ được á quân.

 

 ——Nhớ lại Tạ Xuân năm đó bị loại ngay vòng đầu Samsung Cup, mất mặt ch*ết đi được.

 

 ——Bạn giỏi thì đi thi đi, 16 tuổi đã tham gia Samsung Cup thì bạn làm được không?

 

 ——Theo lý thì chương trình này phải mời nhà vô địch Xuân Lan, Tống Khải Nguyên, chứ sao lại để á quân như cô ấy đến?

 

 ——Tôi đoán là cô ấy muốn nổi tiếng thôi.

 

 ——Đồng ý, kỹ thuật không đủ thì lên chương trình làm gì. Tôi quả thật không ghét sai người.

 

Dù đội ngũ quản lý bình luận nhanh chóng xóa đi những lời tiêu cực, tôi vẫn kịp nhìn thấy rõ từng dòng.

 

Trong 365 ngành nghề, mỗi ngành đều có người xuất sắc.

 

 Nhưng có những ngành rất xa lạ với mọi người, ngay cả khi thông tin trên mạng rất phát triển, quá trình thi đấu kéo dài hàng giờ đồng hồ đầy tẻ nhạt ấy, ít ai có thể xem hết.

 

Và khi người ta không hiểu rõ nhưng vẫn muốn đưa ra ý kiến, sự hiểu lầm là điều khó tránh khỏi.

 

Từ khi tôi bước vào nghề và tham gia các giải đấu, những lời khen ngợi tôi nghe không ít, nhưng những lời chỉ trích, tất nhiên cũng chẳng hề thiếu.

 

Tôi nhẹ nhàng cúi mắt xuống, không nói gì, giữ im lặng.

 

Quả nhiên, tôi vẫn không phù hợp với những nơi như thế này.

 

 Những quân cờ im lặng còn khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với những người biết nói.

Hết Chương 36:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page