“Ngủ sớm đi.”
Ánh mắt tôi dừng lại trên khung chat một lúc, rồi giơ tay định trả lời.
Nhưng câu hỏi “Tạ Xuân, cô có phải thích Từ Trú?” bất ngờ hiện lên trong đầu.
Tôi ấn nút xóa, rồi gập màn hình lại.
Vẫn nên ngủ sớm thì hơn.
28
Liễu Hà, đẳng cấp bảy, trông quả thực có vẻ không khỏe.
Anh ấy khẽ ho một tiếng, đưa tay ra, mở lời:
“Chào cô.”
Dù đến từ nước H, nhưng anh ấy từng học và sống ở Trung Quốc trong một thời gian dài, vì vậy tiếng Trung của mình rất chuẩn.
“Chào anh, nghe danh anh đã lâu.” Tôi bắt tay với Liễu Hà.
“Thất đẳng ở tuổi mười chín, quả thật tiềm năng vô hạn.” Liễu Hà cười, buông tay ra.
So với Kim Tuấn Ân, cửu đẳng, phong cách chơi của Liễu Hà thiên về tấn công hơn là phòng thủ.
Anh ấy là một đối thủ rất mạnh.
Khả năng tính toán tỉ mỉ, nhạy bén và cách chơi không thể đoán trước—
Dù kéo dài đến trung bàn, tôi cũng không chiếm được chút lợi thế nào.
Lối chơi không ngại rủi ro này, tôi gần như chưa từng gặp qua.
Phong cách của tôi tuy có phần giống với Liễu Hà, nhưng ổn định hơn.
Thêm vào đó, thời gian tôi luyện tập không thua kém anh ấy bao nhiêu, vì vậy, với Liễu Hà, tôi cũng là một đối thủ khó chịu.
Dù trong ván đầu tiên, tôi thất bại trước chiến thuật tấn công mãnh liệt của anh ấy, nhưng từ ván thứ hai trở đi, tôi quyết không để mình bị mắc bẫy lần thứ hai.
Trên bàn cờ, thế trận thay đổi không ngừng, quân đen và quân trắng quấn lấy nhau, giằng co kịch liệt.
Chỉ là…
Càng tính toán tỉ mỉ và chơi mạnh mẽ, càng tiêu hao sức lực rất lớn.
Theo thời gian, sắc mặt của Liễu Hà càng trở nên tái nhợt.
Anh ấy liên tục ho, thậm chí khiến trọng tài bên cạnh không ngừng ngoái nhìn.
Quân đen đang chiếm ưu thế bỗng sụp đổ ở trung bàn, bị đại long trắng nuốt chửng—
Ván thứ hai, tôi khó khăn giành được chiến thắng.
Trận đấu bước sang ván thứ ba, thời gian đã trôi qua vài giờ đồng hồ.
Lúc này, thời gian đếm ngược trở thành một sự giày vò.
Tôi xoa huyệt thái dương, nhìn Liễu Hà bên kia bàn cầm quân cờ trong tay, do dự mãi không đặt xuống.
“30 giây.”
“40 giây.”
“50 giây.”
“55 giây.”
Khi tiếng đếm ngược vừa dứt, một tiếng cạch vang lên từ bàn cờ.
Tôi ngẩng đầu theo âm thanh, thấy vẻ mặt của Liễu Hà biến sắc.
Một quân đen rơi xuống bàn cờ, vừa khéo nằm trên giao điểm— một lỗ hổng hoàn toàn.
Sắc mặt Liễu Hà càng tái nhợt hơn, ngón tay anh ấy run lên, sau đó từ từ buông thõng xuống.
Liễu Hà đã mắc sai lầm.
Nước cờ đó, anh ấy không nên đi vào vị trí ấy.
Nhưng anh ấy đã phạm phải sai lầm mà một kỳ thủ không bao giờ được phép mắc.
Không biết là do kiệt sức hay vì lý do nào khác, tay của Liễu Hà đã run lên.
Một ván cờ vốn chưa thể phân định thắng bại, giờ lại tự tay đối thủ mở ra một lỗ hổng lớn.
Tôi nhìn về phía Liễu Hà.
Anh ấy không nhìn tôi, chỉ cúi đầu, những ngón tay buông thõng bên người không ngừng run rẩy.
Nhưng ván cờ vẫn phải tiếp tục.
Tôi lấy một quân cờ từ hộp, chuẩn bị đặt xuống.
Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói của Liễu Hà:
“Tôi nhận thua.”
Anh ất khẽ thở ra một hơi, lắng nghe trọng tài bên cạnh công bố kết quả, sau đó từ từ đứng thẳng dậy.
“Em rất mạnh.” Liễu Hà khẽ mỉm cười, khuôn mặt gầy gò nhưng đôi mắt vẫn sáng và dịu dàng.
“Dù tôi không mắc sai lầm, ván thứ ba này cũng không thể kéo dài thêm bao lâu.”
“Trận đấu với tiền bối đã mang lại cho em rất nhiều cảm hứng.”
Tôi bắt tay với Liễu Hà, nghiêm túc nói: “Hy vọng có cơ hội được đấu với tiền bối lần nữa.”
Nghe câu nói này, nụ cười trên gương mặt Liễu Hà càng sâu hơn.
Anh ấy bật cười thành tiếng, gật đầu đáp:
“Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Toàn bộ giải Xuân Lan, khi tiến đến vòng bán kết, điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất không phải là việc tôi đánh bại Liễu Hà, thất đằng.
Mà là—
Phong Thần Liên thất bại trước Tống Khải Nguyên chỉ với 1/4 quân cờ.
Kết quả này, có lẽ ngay cả Tống Khải Nguyên cũng không ngờ tới.
Khi nhìn thấy lịch thi đấu của trận đấu giữa tôi và Tống Khải Nguyên, tôi vẫn có chút ngẩn ngơ.
Ba năm trước, tại giải Samsung Cup, cả tôi và Tống Khải Nguyên đều thất bại.
Nhưng ba năm sau, dường như cả hai chúng tôi đã vượt qua chính mình trong quá khứ.
Và tại trận chung kết giải Xuân Lan lần này, đối thủ của tôi sẽ là người bạn đồng hành, cũng là đối thủ lâu năm.
Trước đêm quyết đấu, tôi không gặp được Tống Khải Nguyên, nhưng lại chạm mặt Phong Thần Liên.
Anh ấy vẫn như trước, với dáng vẻ kiêu ngạo, mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình và mang guốc gỗ kêu cộp cộp.
Thấy tôi, Phong Thần Liên huýt sáo một tiếng.
Anh ấy dùng tiếng R nói:
“Người bạn của cô rất lợi hại, đến tôi cũng trúng bẫy.”
“Anh ấy là một kỳ thủ rất xuất sắc.” Tôi gật đầu đáp lại.
“Đấu với anh ta, hãy cẩn thận.” Phong Thần Liên xoa cằm, rồi nói tiếp:
You cannot copy content of this page
Bình luận