Danh sách chương

 

Người lớn đều biết giữ chừng mực, ông ta cũng không ép tôi, vì ngoài trẻ đẹp ra, tôi còn là một nhân viên giỏi, có thể mang lại lợi nhuận cho công ty.


Thế nên ông ta vừa giao việc bình thường cho tôi, vừa tiếp tục trêu ghẹo, tặng quà, động chạm thân thể, thăm dò giới hạn của tôi.


Tôi phát ngán rồi.


Cho đến một buổi chiều nọ, trước khi đi công tác, Cố Chính Dương vứt cho tôi một chùm chìa khóa xe, bảo tôi đến đón con trai ông ta về nhà.


Tôi lái xe đến cổng trường đại học tốt nhất trong thành phố, tìm một vòng không thấy Cố Dương, đành gọi điện cho cậu.

 

 Tôi gọi đến lần thứ bảy cậu mới nghe máy, giọng nói mang đầy sự bực bội: “Ai đấy?”


“Cố Dương, tôi là nhân viên công ty ba cậu. Ông ấy bảo tôi đến đón cậu về nhà.” 

 

Tôi giữ nguyên giọng điệu lạnh lùng, công việc là công việc, và kịp thời cắt ngang lời cậu trước khi cậu mở miệng: 

 

“Đọc địa chỉ đi, nếu không tôi sẽ đến phòng phát thanh và diễn đàn trường các cậu đăng tin tìm người.”

 

Tôi tìm thấy Cố Dương trong một quán bar gần trường đại học, cậu đang say khướt.


Ánh đèn mờ ảo, nhạc đập mạnh điếc tai, mấy sinh viên trên sân khấu đang gào lên bài Tôi vẫn còn trẻ, tôi vẫn còn trẻ của ban nhạc Lão Vương.


Tôi lách qua đám đông náo nhiệt, lôi Cố Dương đang nằm vắt vẻo trên ghế sofa dậy.


Cậu mặc hoodie đen, tóc ngắn mềm mượt, đeo khuyên tai đính kim cương, đường nét gương mặt rõ ràng. 

 

Đôi mắt phủ một lớp sương mù, đuôi mắt dài hẹp, vì uống rượu nên đỏ ửng, môi cũng đỏ rực.


Ban đầu Cố Dương còn không chịu đi, tôi phải đập vỡ một cái chai bia mới dọa được lũ nhóc hùa theo xung quanh rồi kéo cậu ra ngoài.

 

Cố Dương cao to, tôi khó khăn lắm mới nhét được cậu vào xe, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.


Chạy xe theo định vị đến trước biệt thự nhà họ Cố, cậu đột nhiên ghé sát lại, dựa đầu lên vai tôi hít hà: “Chị à, người chị thơm quá.”

 

Dục vọng và tà niệm của con người vốn chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc.

Trên chính chiếc xe này, trước đây Cố Chính Dương từng lấy cớ bàn công việc xong đưa tôi về nhà, nhân lúc đó đưa tay vuốt nhẹ đùi tôi qua lớp váy.


Ngón tay cái của ông ta đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy đế vương màu xanh biếc, trong suốt óng ánh, chỉ riêng món đó thôi cũng đủ bằng năm năm lương của tôi.


Ông ta cố ý.


Tỏ vẻ nhã nhặn hòa nhã, nhưng thực chất đã nắm chắc phần thắng trong tay.

 

Còn bây giờ, tôi và con trai ông ta cùng ngồi trên chiếc xe ấy, trời tối đen, đèn xe mờ mờ, mùi rượu lan tỏa, không khí vừa vặn.


Tôi cong môi cười nhẹ, cởi nút áo sơ mi lụa ở ngực, tháo dây an toàn, lật người ngồi lên đùi Cố Dương, tháo dây buộc tóc để mái tóc dài mềm mại hơi xoăn thả xuống.


Tôi nâng mặt Cố Dương lên, chính xác tìm đến đôi môi của cậu, vừa chạm vừa tránh, cảm nhận thân nhiệt cậu dần dần nóng lên.


Đến khi cậu không chịu nổi nữa, định chủ động giành thế, tôi lại nhanh chóng lùi lại một chút, nhìn yết hầu cậu trồi lên thụt xuống.


Vì không được thỏa mãn, đôi mắt Cố Dương đỏ rực nhìn tôi, không dám làm gì bừa, chỉ có thể khàn giọng làm nũng: “Chị à, em nóng quá…”


Tôi khẽ cười, vừa đưa tay tháo thắt lưng cậu, vừa nghiêng người hôn cậu lần nữa, thì thầm bên môi cậu: “Làm sao đây? Chị chỉ khiến em càng nóng hơn thôi.”

 

3


Cố Dương còn rất trẻ.


Trẻ… cũng đồng nghĩa với sức lực dồi dào.


Ban đầu là tôi quyến rũ cậu, nhưng đến cuối cùng, ngược lại tôi bị cậu dẫn dắt, gần như trôi dạt lạc lối giữa biển d/ụ/c v/ọ/ng.


Cố Dương quả thực đã uống say, người nóng ran, đầu giống như một chú chó con cứ dụi vào ng/ự/c tôi.


Tôi cắn môi đẩy cậu ra một chút, nhưng cậu lại hôn lên tai tôi, lặp đi lặp lại gọi: “Chị à, chị à…”


Trên người cậu mang mùi hương đặc trưng của thiếu niên, trong trẻo và hấp dẫn, nhưng trong khoảnh khắc đắm chìm trong d/ụ/c vọng này lại càng khiến người ta rung động.


Chỗ ghế phụ trên xe của Cố Chính Dương bị tôi và Cố Dương làm rối tung lên.


Khi cậu hạ lưng ghế xuống, ép tôi nằm lên đệm mềm, tôi có cảm giác như có dòng điện chạy dọc toàn thân, một loại khoái cảm kỳ lạ tràn đến.

 

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong phòng ngủ của Cố Dương.


Cậu vẫn còn ngủ, một cánh tay khoác ngang ngực tôi.


Tối qua uống rượu, lại vận động cả nửa đêm, cậu ngủ rất sâu, tôi nhẹ nhàng gạt tay cậu ra, cậu chỉ lẩm bẩm một tiếng, chẳng có phản ứng gì lớn.

 

Cố Chính Dương gọi điện cho tôi: “Tần Chiêu, tối qua Tiểu Dương không gây rắc rối gì cho em chứ?”


“Không có.”


Chắc do đêm qua quá cuồng nhiệt, vừa mở miệng tôi mới phát hiện giọng mình khản đặc.

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page