Danh sách chương

 

Nghe anh nói vậy, Đào Châu Anh khẽ nhíu mày.

 

Người bị tạt rượu cuối cùng cũng phản ứng lại, sắc mặt lập tức đen kịt.

 

Hắn ta nghiến răng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bị người bên cạnh kéo lại, cố gượng một nụ cười, lên tiếng xin lỗi:

 

“Xin lỗi, là tôi sai.”

 

Từ Trú không nhìn hắn ta nữa, ánh mắt lướt qua một vòng những người với vẻ mặt khác nhau trong phòng. 

 

Giọng anh không lớn, nhưng đủ để tất cả nghe thấy:

 

“Ai đã đưa rượu cho cô ấy?”

 

Không ai trả lời.

 

Cầm theo đĩa trái cây, Sở Thanh Kiến vội vã bước vào, dường như không nhận ra mình đã bỏ lỡ một màn kịch, chỉ cười nói với Đào Châu Anh:

 

“Châu Anh, không phải em muốn ăn trái cây sao? Anh mang tới đây rồi.”

 

Thấy cậu ta đến, Đào Châu Anh cắn môi, khẽ gọi: “Thanh Kiến.”

 

“Gì vậy?”

 

Sở Thanh Kiến nhìn xung quanh, rồi quay sang Từ Trú:

 

“Từ thiếu gia, có chuyện gì vậy?”

 

Từ Trú đứng đó, đôi đồng tử nhạt màu, nhìn Sở Thanh Kiến đang cười rạng rỡ.

 

 “Là cậu…”

 

Anh chưa kịp nói hết câu, Đào Châu Anh đã vội đưa tay kéo nhẹ tay áo anh.

 

“A Trù, có lẽ Thanh Kiến cũng không biết đó là rượu.”

 

Từ Trú nhìn cô ấy, rồi quay sang nhìn Sở Thanh Kiến.

 

Sở Thanh Kiến đứng đối diện, cúi xuống nhặt một quả nho cho vào miệng, sau đó ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Từ Trú:

 

“Sao vậy, Tiểu Xuân đã say rồi à?”

 

“Cậu đến quán bar nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không biết đó là rượu sao?”

 

Từ Trú khẽ cười một tiếng.

 

Đào Châu Anh còn định nói gì đó, nhưng Sở Thanh Kiến đã bước lên đứng chắn trước cô ấy.

 

“Say rồi thì tỉnh lại thôi mà.”

 

Cậu ta bình thản nói, giọng điệu nhẹ nhàng.

 

Từ Trú không nói gì, chỉ khẽ nheo mắt, đôi lông mày như ngọn núi xa, mờ ảo như mây khói.

 

Một lúc sau, anh cất giọng hỏi:

 

“Cậu dùng tay nào để đưa cho cô ấy?”

 

Nụ cười của Sở Thanh Kiến lúc này mới dần biến mất.

 

Cậu ta nhìn Từ Trú, bất đắc dĩ đáp: “Tay trái. Nhưng không cần phải làm quá lên như vậy đâu, Từ thiếu gia.”

 

Chỉ trong chớp mắt—

 

 “Hự!”

 

Sở Thanh Kiến đột ngột lùi lại một bước.

 

Cậu ta khẽ rủa một tiếng, tay trái ôm lấy cổ tay, sắc mặt đau đớn.

 

Máu tươi từ kẽ ngón tay phải của Sở Thanh Kiến chậm rãi chảy xuống.

 

 “Từ Trú!”

 

 “Thanh Kiến!”

 

Những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, đã đồng loạt thốt lên kinh ngạc, rồi vội vã vây lại gần.

 

“Thanh Kiến, cậu không sao chứ?”

 

“Từ thiếu gia, hành động này có phải quá đáng rồi không?”

 

“Từ Trú, dù không nể mặt Thanh Kiến, cậu cũng phải nể mặt gia tộc Sở chứ!”

 

Đào Châu Anh, đứng sau Sở Thanh Kiến, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

 

Cô ấy bước lên, chỉ nhìn thấy Từ Trú ném chiếc dĩa trong tay xuống, còn Sở Thanh Kiến thì đang ôm chặt lấy tay trái.

 

Ánh mắt Đào Châu Anh trở nên phức tạp, cô ấy khẽ hỏi:

 

“Thanh Kiến, anh không sao chứ?”

 

Sở Thanh Kiến gượng cười:

 

“Châu Anh, anh không sao.”

 

Từ Trú đã ném chiếc dĩa đi.

 

Đó là chiếc dĩa lấy từ đĩa trái cây mà Sở Thanh Kiến vừa mang đến.

 

“Tôi đã nể mặt nhà họ Sở rồi.”

 

Từ Trú thu lại nụ cười, đỡ tôi đứng vững hơn, giọng điệu nhẹ nhàng, ôn hòa nhưng mang đầy sức nặng:

 

“Từ lâu, tôi đã nói với cậu—”

 

“Thứ không nên chạm vào, thì đừng chạm.”

 

25

 

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông báo thức đánh thức.

 

Mơ màng mở mắt, ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở của rèm cửa chưa kéo kín chiếu vào.

 

Có chút chói mắt và đầu óc hơi choáng váng.

 

Nhưng so với tối qua thì đã đỡ hơn nhiều.

 

Tối qua…

 

Ngay khoảnh khắc tôi ngồi dậy, ký ức đêm qua bất ngờ ùa về trong đầu—

 

“Ngồi cho đàng hoàng.”

 

Từ Trú, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhét tôi vào trong xe.

 

Tôi tựa vào cửa sổ xe, nhíu mày, tỏ ra ấm ức.

 

Anh nhướng mày, có chút chế giễu:

 

“Sao? Lại còn thấy ấm ức nữa à?”

 

Má tôi nóng bừng, tôi ôm mặt, bật ra một câu:

 

“Khó chịu.”

 

“Từ nhỏ đã dạy em rồi, đừng uống thứ của người lạ.”

 

Anh mở hé cửa sổ, lại đỡ tôi ngồi ngay ngắn.

 

Tấm ngăn giữa ghế trước và sau được nâng lên, chiếc xe chạy rất êm.

 

Tôi đầu óc mơ hồ, hướng về khe hở cửa sổ để cảm nhận làn gió, vừa ngửi vừa gọi tên anh.

 

“Mát quá, Từ Trú, anh cũng thử đi. Từ Trú, thử đi mà.”

 

Từ Trú nắm lấy tay tôi, không nói lời nào.

 

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh.

 

“Từ Trú…”

 

Chàng trai như ngọc, yên lặng ấy, đột nhiên mở miệng hỏi:

 

“Ba năm qua, em sống thế nào?”

 

Gió lướt qua bên người, thổi tung mái tóc đen như màu quạ của anh.

 

Từ khi nào, tóc anh đã chuyển thành màu đen?

 

Trong ký ức của tôi, tóc của Từ Trú vẫn còn là màu đỏ.

 

Vì vậy, tôi mỉm cười, mắt cong cong:

 

“Từ Trú, sao anh lại nhuộm tóc lại rồi?”

 

Nói rồi, tôi khẽ nắm lấy những lọn tóc bị gió thổi tung của anh.

 

Từ Trú không ngăn tôi, chỉ lặng lẽ nhìn, ánh mắt dịu dàng nhưng bất lực.

 

Gương mặt nhợt nhạt, sống mũi cao, đôi môi đỏ thắm.

 

Đúng là Từ Trú rồi.

 

Tiếng gió rất yên ả, Từ Trú cũng thật yên ả.

Hết Chương 27:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page