Gặp mặt…
Vị Đào tiểu thư này.
“Là Từ Trú à?”
Thấy tôi cúp máy, Tống Khải Nguyên ngồi phía trước hỏi.
Tôi gật đầu: “Lát nữa tài xế sẽ đến kỳ viện đón tôi.”
Ngừng lại một chút, tôi đọc địa chỉ mà Từ Trú vừa nói: “Địa Tâm Dẫn Lực.”
Tống Khải Nguyên nhíu mày, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
Một lát sau, anh ta hơi lưỡng lự nói: “Địa Tâm Dẫn Lực, hình như là tên một quán bar.”
“Quán bar?”
“Trước đây có nghe một số tiền bối nhắc đến.” Anh ta chần chừ, rồi hỏi: “Cô thực sự muốn đi à?”
Câu hỏi của Tống Khải Nguyên khiến tôi không biết phải trả lời thế nào.
Một lúc lâu sau, tôi cúi đầu, khẽ đáp: “Chỉ đi xem thử thôi.”
23
Quán bar Địa Tâm Dẫn Lực có không gian rất tốt, các phòng riêng cũng cách âm khá tốt.
Khi tôi đi dọc hành lang, hầu như không nghe thấy tiếng động gì.
Dẫu vậy, đây vẫn là lần đầu tiên tôi bước vào một quán bar.
Người phục vụ dẫn tôi đến cửa phòng riêng, gõ nhẹ vài cái rồi quay sang nói:
“Tạ tiểu thư, chính là phòng này.”
Tôi gật đầu, nói lời cảm ơn, định đưa tay đẩy cửa vào thì bị người phục vụ bất ngờ chặn lại.
Chàng trai trẻ trông chỉ khoảng tầm tuổi tôi, có chút ngượng ngùng, nói:
“Tạ tiểu thư, tôi coi như là một người hâm mộ của cô. Cô ở nước ngoài lâu vậy, không ngờ hôm nay lại về nước…”
Anh ta nói năng lộn xộn, lục lọi trong túi lấy ra một cây bút.
“Tạ Xuân Thất đoạn, cô có thể ký cho tôi một chữ được không?”
Câu hỏi của anh ta mang theo vẻ lo lắng. Tôi khẽ cười, đáp lời:
“Được chứ.”
Tôi nhận lấy bút từ tay anh ta.
Người phục vụ vội vàng mở cúc áo đồng phục, để lộ chiếc áo phông trắng bên trong:
“Có thể ký lên áo được không? Tôi mặc áo phông trắng cho dễ ký!”
“Tên của anh là gì?”
Anh ta vội vàng nói ra tên mình.
Tôi vừa ký xong tên lên áo phông của anh ta thì cửa phòng riêng bật mở.
Trong chốc lát, ánh đèn lộng lẫy bên trong chiếu thẳng ra ngoài, gần như khiến tôi chói mắt.
Tôi hơi nhíu mắt lại vì khó chịu, người phục vụ đã cảm ơn tôi rồi quay đi.
Người đứng ở cửa phòng riêng, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Tôi bảo sao lâu thế, hóa ra là Tạ Xuân Thất đoạn đang ký tặng người ta!”
Không hiểu sao, những lời này nghe vào khiến người ta có cảm giác không mấy dễ chịu.
Tôi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Sở Thanh Kiến đang đứng trước mặt mình —
Cũng giống như ba năm trước, cậu ta dường như không thay đổi gì, chỉ là dáng người cao lớn hơn.
Cậu ta nhìn tôi, trên mặt hiện lên nụ cười trêu chọc.
Tôi nhìn thẳng vào cậu ta:
“Cậu có thể trực tiếp gọi tôi là Tạ Xuân.”
“Ba năm nay, Tạ Xuân Thất đoạn dường như không tham gia nhiều giải đấu lắm, chẳng lẽ là vì cú sốc của giải Samsung Cup ba năm trước sao?”
Sở Thanh Kiến rất cao, khi nói chuyện với tôi, cậu ta hơi cúi xuống, cười mỉm nói:
“Chỉ là một trận đấu thôi mà? Thiếu nữ thiên tài của chúng ta đừng tạo áp lực quá lớn cho mình nhé.”
Cậu ta dường như đang châm chọc tôi —
Không biết là tôi nghĩ nhiều, hay thực sự Sở Thanh Kiến có ý như vậy.
Nhưng tại sao Sở Thanh Kiến lại phải nhằm vào tôi chứ?
Đang lúc tôi định mở miệng, bên trong phòng riêng bỗng vang lên một giọng nói:
“Thanh Kiến, sao lại đứng ngoài cửa nói chuyện với Tiểu Xuân, mau vào đi.”
Đó chính là giọng nói đã vang lên bên cạnh Từ Trú trong điện thoại.
Là của Đào tiểu thư.
Nghe thấy giọng nói này, Sở Thanh Kiến liền đứng thẳng dậy, quay đầu đáp lại nhẹ nhàng:
“Được thôi.”
Nói xong, cậu ta một tay kéo tôi vào phòng, đồng thời cười tươi, cố tình nói lớn hơn:
“Vị tân vô địch cờ vây thế giới tương lai của chúng ta đã đến rồi đây!”
Lập tức, cả căn phòng bùng nổ tiếng reo hò.
Có cả nam lẫn nữ.
Ánh sáng trước mắt rực rỡ, đèn đuốc ngũ sắc, khiến tôi thực sự thấy hoa mắt chóng mặt.
Tôi lập tức rút tay lại, giọng lạnh lùng nói:
“Sở Thanh Kiến, không cần phải nói như vậy.”
Có lẽ do giọng điệu của tôi quá nghiêm túc, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên gượng gạo.
Có một nam sinh chau mày mở miệng trước:
“Thanh Kiến chỉ đùa chút thôi, làm gì mà tưởng mình ghê gớm thế?”
Người bên cạnh kéo hắn ta lại, thì thầm:
“Dù gì cũng là người của nhà họ Từ.”
“Người của nhà họ Từ? Không phải chỉ là học sinh được Từ gia tài trợ sao, tưởng mình là ai chứ.”
Nam sinh khẽ hừ lạnh một tiếng.
Sở Thanh Kiến thì lại không hề tức giận, cậu ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt cười tươi như thường.
Vì ánh đèn quá sáng, mọi thứ trước mắt tôi dường như trở nên mờ nhạt.
Và trong nhóm người này, tôi không thấy bóng dáng của Từ Trú.
Tôi vô thức lùi về sau một bước.
“Thanh Kiến, có những lời không nên đùa. Mọi người cũng vậy, Tiểu Xuân dù gì cũng là người lớn lên cùng A Trú…”
Lúc này, một bóng dáng bỗng từ trong đám đông bước ra.
Cô ấy có dáng người yêu kiều, giọng điệu hơi nhấn cao, nghe uyển chuyển và dễ chịu.
You cannot copy content of this page
Bình luận