Danh sách chương

“Chu Triết Nguyệt!”

Thiếu niên suýt nữa bị nàng kéo rớt khỏi kiếm.

Hắn có chút bất lực: “Cô nương, chúng ta đang bắt yêu.”

“Ta biết. Ta tên là Sư Tiên Tuyết, phía trước hai người mặc áo xanh là bằng hữu của ta, chúng ta đến từ Thanh Vân Tông.” Sư Tiên Tuyết tự nhiên nhảy lên, chiếc vòng pha lê chẳng biết từ khi nào đã biến thành dây chuyền treo nơi cổ, nàng chẳng để ý, chỉ kéo tay áo hắn năn nỉ: “Ngươi cho ta đi nhờ một đoạn, cầu xin ngươi đó.”

Chu Triết Nguyệt không thể nào đẩy nàng xuống. Thuật ngự kiếm của hắn vốn chưa thuần thục, nếu còn chậm trễ e rằng sẽ lạc mất sư huynh sư tỷ. Bất đắc dĩ, hắn đành mang theo nàng, loạng choạng cưỡi kiếm đuổi theo.

Chẳng bao lâu, cả hai lạc vào một ngôi thôn hẻo lánh.

Còn ngã một cú chó ăn đất, khiến Chu Triết Nguyệt xấu hổ, nắm chặt kiếm trong tay.

Sư Tiên Tuyết phủi bụi trên váy, thấy hắn lúng túng, liền tốt bụng nói: “Ngươi mới học ngự kiếm mà đã có thể chở thêm người, cũng khá lợi hại rồi.”

Mặt Chu Triết Nguyệt đỏ bừng, dưới bóng đêm càng thêm rõ rệt. Hắn không biết nàng thật sự đang khen hay đang châm chọc, nhưng nghĩ nhiều phần là vế sau. Hắn ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta tư chất không cao… Thực ra thuật ngự kiếm này ta đã học mấy năm rồi.”

Sư Tiên Tuyết gật đầu đầy đồng cảm: “Nghe vậy thì đúng là không cao thật.”

Chu Triết Nguyệt nghẹn lời, nhìn nàng một cái, không ngờ nàng đi nhờ kiếm người khác mà còn chẳng nể mặt.

Trong Cửu Tiêu Tiên Phủ, bởi hắn là cháu trai phàm thế của Chu Tiên Tôn, cho dù hắn kém cỏi đến đâu, cơ quan thuật hay kiếm pháp đều vụng về, thậm chí gây họa lớn, thì bên tai hắn vẫn chỉ toàn lời khen ngợi. Không ai trách móc, nhờ phúc của thúc phụ, bao năm qua hắn sống thuận buồm xuôi gió, sư huynh sư tỷ đều hết sức giữ thể diện cho hắn.

Thế nhưng, thiếu nữ trước mắt lại hoàn toàn khác.

“Nhưng không sao cả, người ta thường nói trời sinh ta tất có chỗ dùng.” Sư Tiên Tuyết vỗ nhẹ lên vai hắn, vai run run như cố nén cười: “Thế nhưng chúng ta đâu phải trời sinh, mà là mẹ sinh ra. Vậy nên… trở thành phế vật cũng chẳng sao, ha ha ha.”

Hệ thống: Thật là một câu đùa lạnh lẽo.

Chu Triết Nguyệt không hiểu nàng đang nói gì, nhưng đây là lần đầu tiên có người thẳng thắn gọi hắn là phế vật trước mặt. Lạ thay, hắn lại thấy buồn cười. Nhất là khi nàng cười, đôi mi cong cong như vầng trăng non, nụ cười lan tỏa khiến tâm tình hắn cũng nhẹ nhõm hơn.

Khóe môi Chu Triết Nguyệt hiện lên hai lúm đồng tiền nhạt, hắn cũng bật cười theo nàng.

Cười đủ rồi, cả hai mới nhớ ra chuyện trừ yêu.

Đêm cô tịch, bầu trời đen kịt không thấy ánh trăng. Ngôi làng tĩnh lặng đến đáng sợ, không tiếng côn trùng, không bóng chim, cũng chẳng có ánh đèn. Ngoài họ ra, dường như chẳng còn một sinh linh nào.

Khi đi đến bên một chiếc giếng, phía trước bỗng tràn ra làn sương trắng dày đặc. Sương cuộn lên như quái thú hung tợn, ngửi thấy hơi người liền càng lúc càng dệt thành mạng nhện, phủ chụp về phía họ.

Cả hai lập tức cứng người, không dám bước thêm nửa bước.

Sư Tiên Tuyết từng xem quá nhiều phim kinh dị, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ dọa chính mình đến run rẩy.

“Trong sương đó… có khi nào có quái vật ăn thịt người không? Ngươi đi thử trước đi.” Nàng khẽ chọc vào Chu Triết Nguyệt.

Chu Triết Nguyệt trong lòng sợ hãi, bước lên hai bước rồi lại run rẩy ôm kiếm chạy về. Mặt đỏ bừng, ánh mắt hoảng hốt nhưng giọng điệu chân thành: “Tiểu Tuyết, chúng ta cùng đi nhé… ta hơi sợ.”

Thế là Chu Triết Nguyệt đi trước, Sư Tiên Tuyết theo sau, cả hai dán sát nhau, từng bước rón rén tiến lên.

Đột nhiên, yêu phong nổi lên, sương mù càng lúc càng dày, nhanh chóng áp sát. Chu Triết Nguyệt chẳng nhìn thấy gì, tầm mắt bị nuốt chửng hoàn toàn. Cảm giác bị màn sương nuốt lấy khiến hắn hoảng hốt cực độ.

Chu Triết Nguyệt siết chặt chuôi kiếm.

Nghe phía sau không còn động tĩnh, tưởng Sư Tiên Tuyết bị dọa sợ, hắn vừa quay lại định an ủi thì một gương mặt hồ ly bị hòa tan, méo mó khủng khiếp, bỗng phóng to ngay trước mắt.

Hắn hít mạnh một hơi lạnh, chân trái vướng chân phải, “rầm” một tiếng ngã thẳng xuống giếng.

Sư Tiên Tuyết không hiểu hắn nhìn thấy gì mà sợ hãi đến thế, lại còn rơi xuống giếng. Nhưng chẳng bao lâu, nàng cũng biết.

Nàng rất tự giác, xách váy lên: “Không phiền ngươi ra tay, ta tự nhảy xuống.”

Nói xong, nàng bịt mũi, nhảy thẳng vào giếng.

Sương trắng nhanh chóng nuốt trọn cả ngôi làng. Trên mặt nước phản chiếu gương mặt tàn khuyết của Cửu Vĩ, phía trên khuôn mặt hồ ly, mây đen tách ra, lộ rõ một vầng huyết nguyệt đỏ rực.

Sư Tiên Tuyết chỉ cảm thấy thân thể không ngừng rơi xuống, gió gào thét bên tai. Một luồng bạch quang chói lòa lóe lên, nàng nặng nề tiếp đất.

“Á á, cái mông của ta, tội nghiệp cái mông của ta!”

Trong thời gian ngắn, mông nàng chịu hai lần thương tổn, đau đến mức nàng nằm rạp xuống đất rên rỉ.

Hệ thống: “Tiểu Tuyết, mau đứng dậy, nơi này có gì đó không ổn!”

Hết Chương 21: Rơi Xuống Giếng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page