Danh sách chương

Sư Tiên Tuyết hồn lìa khỏi xác ba giây, mắt trợn trắng, ngã vật ra phía trước.

Đám tiểu yêu hoảng hốt hét lên chạy tán loạn, vài con phản ứng chậm bị nàng đè lên, giãy giụa kêu “Đại vương cứu mạng!”

Cửu Vĩ Hồ cảm thấy nàng ngất quá giả tạo, đôi mắt đỏ sẫm xoay tròn như đang tính toán điều gì đó. Bất chợt, hắn giơ vuốt đặt lên cánh tay nàng, móng đen sắc như lưỡi liềm chậm rãi rạch qua lớp vải, cắt vào làn da trắng như tuyết. Máu lập tức tuôn ra như suối, nhưng nữ nhân nằm dưới đất lại chẳng có chút phản ứng nào.

Thậm chí, cảnh tượng hắn mong đợi cũng không xuất hiện.

Xem ra… chỉ là một nữ nhân tầm thường mà thôi.

Chiếc đuôi của Cửu Vĩ nhẹ nhàng vung vài vòng giữa không trung, như tiên nữ rải hoa, lượn lờ bay tới chuẩn bị quấn lấy thân thể nàng, tiện cho việc hút lấy linh hồn.

Khi đuôi vừa chạm vào cơ thể người kia, cánh tay của nữ nhân bỗng khẽ động. Cửu Vĩ liếc mắt qua, nhưng không để tâm, chỉ cho rằng nàng đau đến mức không thể giả vờ được nữa. Huống hồ, một người phàm thì có thể làm gì hắn? Hắn chẳng sợ nàng đột nhiên bật dậy cắn hắn một cái.

Khi hắn mở đuôi ra, định bao phủ gương mặt Sư Tiên Tuyết, một luồng kim quang lóe lên, theo sau là cơn đau thấu xương. Hắn rít lên, vội thu đuôi lại, phát hiện phần giữa chiếc đuôi vốn chắc khỏe giờ chỉ còn dính bằng một lớp da mỏng, khẽ động một cái liền đứt lìa.

Chớp mắt, ba đuôi biến thành hai đuôi rưỡi, đúng là nhà đã nghèo còn gặp cảnh cháy túi.

Cửu Vĩ đau đến dựng lông, toàn thân rơi vào trạng thái cuồng loạn. Chiếc đuôi đỏ như máu phồng lên gấp mấy lần, mạnh như cột đá đập thẳng vào vách động, khiến cả Hắc Sơn Động rung chuyển dữ dội. Đám tiểu yêu ôm đầu chạy loạn, Sư Tiên Tuyết nhân lúc hỗn loạn vội vàng bỏ chạy. Thân hình nàng nhỏ nhắn, nhanh nhẹn tránh được đá rơi từ trên cao, lao vút vào một khe động hẹp rồi biến mất.

Tuy hắn là hậu duệ của tộc Hồ thuần huyết Cửu Lê, nhưng huyết mạch không đủ tinh khiết, tu hành gian nan hơn đồng tộc rất nhiều. Nhờ quý nhân tương trợ mới tu thành chín đuôi, thì đại loạn thần ma lại nổ ra. Hắn bị ép ra trận, chưa giết được ai đã bị chặt mất một đuôi, ném xuống chân Bất Quy Sơn. Khi trốn khỏi phong ấn, bị Nhật Nguyệt Dẫn và Ly Hỏa hộ sơn chém đứt thêm mấy đuôi nữa. Lúc hấp hối được cứu sống, truyền cho bí pháp, nay pháp lực mới hồi phục đôi chút. Dù chiếc Kim Linh kia có mang huyết khí của hắn, nhưng một người phàm sao có thể làm hắn bị thương?

Hắn giận đến mất lý trí, lửa giận thiêu rụi lý trí, mặc kệ đám thi ngao ngăn cản, gầm lên đuổi theo.

Sư Tiên Tuyết thấy khe là chui, tiếng gầm của Cửu Vĩ Hồ vang vọng phía sau như bóng với hình. Nàng không dám lơi lỏng một khắc, cố gắng lắng nghe tiếng gió trong động. Sau vài lần thoát hiểm, nàng nghe thấy tiếng chim hót vọng từ khe núi, liền theo trực giác rẽ vào, ánh sáng bất ngờ hiện ra trong tầm mắt càng khiến nàng chắc chắn.

Là lối ra!

Sư Tiên Tuyết mừng rỡ, không chút do dự lao về phía ánh sáng.

Thế nhưng khi càng chạy càng gần, nét vui mừng trên mặt Sư Tiên Tuyết bỗng biến mất, bước chân như bị đóng đinh tại chỗ, biểu cảm hoảng hốt hiện rõ.

Cửu Vĩ Hồ đuổi sát phía sau, vốn quen thuộc địa hình trong động, phát ra tiếng cười khàn khàn quái dị: “Chạy đi, sao không chạy nữa?”

“Ban đầu chỉ định hút hồn để giữ cho ngươi toàn thây, nhưng giờ, ta sẽ róc thịt lột da ngươi để trả mối hận mất đuôi!” Hắn điều khiển chiếc đuôi đỏ lao mạnh về phía nàng, ngay lúc sắp xuyên thủng tim Sư Tiên Tuyết, nàng bất ngờ ôm đầu cúi rạp xuống, ánh sáng bạc vụt qua trong vô vọng, không kịp thu lại, liền bị vướng vào chiếc đuôi đang quất giữa không trung.

Bầy bướm bạc vỡ vụn rồi tách ra thành vô số con nhỏ hơn, biến hóa thành đủ loại vũ khí, chuyên rình rập đâm vào vết thương của Cửu Vĩ Hồ.

Hắn phát điên, toàn lực bộc phát, chiếc đuôi đỏ quét loạn khắp hang động. Sư Tiên Tuyết không kịp né, bị đánh trúng vai, cả người bay lên không trung, bị hất thẳng về phía cửa động.

Gió lạnh rít bên tai, trong đồng tử nàng phản chiếu một vầng trăng lạnh lẽo. Hệ thống hốt hoảng hét lên: “Là vực thẳm!”

Đây đâu phải lối ra, rõ ràng là vách đá giữa lưng chừng núi!

Thân thể nàng xuyên qua tầng tầng mây mù, chim trời lướt qua bên tai, cảnh vật trước mắt bỗng chậm lại như bị kéo dài.

Ngay trước khi rơi xuống tan xác, nàng đâm sầm vào một vòng tay lạnh như băng. Người kia mặc áo đen, tóc đen dài, năm ngón tay thon dài siết chặt lấy vai nàng, lực đạo như muốn bóp chết người. Hương lạnh âm u hòa cùng gió rét tràn vào cơ thể nàng.

Sư Tiên Tuyết chẳng cần quay đầu cũng biết là ai. Không phải vì giác quan nàng nhạy bén, mà bởi vì…

Trời đánh tên Ô Hưu Tang kia, hắn lại ôm đúng cái tay trái đang bị thương của nàng!

Trên đời này, ai? Rốt cuộc ai lại có thể điên cuồng, vô nhân tính đến mức chuyên chọn đúng chỗ đau của người ta mà hành hạ?

Chắc chắn chỉ có tên phản diện nhỏ mọn, thù dai thần kinh bất ổn kia.

Sư Tiên Tuyết đau đến méo mặt, theo phản xạ giãy giụa.

Lực đạo trên vai lập tức tăng thêm ba phần, giọng nói đầy uy hiếp như mây đen phủ xuống, ép chặt lấy nàng.

“Cử động nữa, ta sẽ thả ngươi rơi chết ngay.”

Trong động vang lên tiếng binh khí va chạm, từng luồng linh lực xen lẫn kiếm khí tràn ra, khiến cửa động sáng rực như ban ngày.

Sư Tiên Tuyết biết, nhóm nhân vật chính đã đến.

Dù không rõ họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng tên phản diện nhỏ kia đã bắt tay với họ. Một bên cầm chân Cửu Vĩ Hồ, một bên đến cứu nàng vốn là con tin. Việc Ô Hưu Tang không ném nàng xuống vực có thể là để chứng minh thực lực với nhóm chính, hoặc cũng có thể… hắn không muốn nàng chết quá dễ dàng, mà phải sống không bằng chết.

Tóc hai người tung bay giữa không trung, quấn lấy nhau như dây tơ. Ô Hưu Tang ôm nàng lao về phía cửa động, đầu ngón tay siết chặt đến mức gần như cắm vào vết thương, máu tuôn ra càng thêm dữ dội. Hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt đau đớn méo mó của nàng, khóe môi cong lên đầy thích thú, cố ý hỏi:

“Đau không?”

Hết Chương 6: Tên Phản Diện Nhỏ Mọn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page