Vạn năm trước, sau trận đại chiến giữa Thần và Ma, Ma tộc bị phong ấn trong dãy Bất Quy Sơn thuộc Nam Việt. Mấy vạn năm trôi qua, phong ấn nơi Bất Quy Sơn dần lỏng lẻo, một số ma vật nhân cơ hội trốn thoát, trong đó có Cửu Vĩ Hồ. Hắn tuy may mắn thoát thân, nhưng bị trọng thương bởi phong ấn, ma hồn không trọn vẹn, nửa khuôn mặt bị Ly Hỏa hộ sơn thiêu rụi. Vào đêm trăng tròn, thương thế càng thêm trầm trọng, pháp lực suy giảm, buộc phải nuốt hồn nữ nhân mới có thể hồi phục.
Còn về nam nhân, Cửu Vĩ Hồ trời sinh yêu cái đẹp, dung mạo bị hủy, những kẻ nam sắc xuất chúng liền trở thành lớp da mới cho hắn.
Vậy nên, “động chủ” trong miệng bọn chúng, chính là con hồ ly già mặt mày tàn tạ kia.
Chả trách khi nãy nàng lại ngửi thấy mùi chồn nồng nặc đến thế.
“Rời đi?” Giọng Cửu Vĩ Hồ the thé, khàn đặc như ngậm một búng đờm, vừa già nua vừa thô ráp, khiến Sư Tiên Tuyết nổi hết da gà.
“Chỉ mấy tên tu sĩ tép riu, lẽ nào ta lại sợ?”
Vừa dứt lời hung hăng, hắn bỗng khựng lại, đồng tử đỏ rực đảo loạn trong hốc mắt, chóp mũi phập phồng đầy hưng phấn.
“Sao ta lại ngửi thấy mùi thơm của nữ nhân loài người?”
Trong động lập tức rơi vào tĩnh lặng, tiếng thở dốc nặng nề của Cửu Vĩ Hồ cũng biến mất, chỉ còn tiếng giọt nước từ vách đá nhỏ xuống suối vang vọng rõ ràng.
Tim Sư Tiên Tuyết thắt lại, vô thức nín thở.
Nhưng mấy giây trôi qua, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Sư Tiên Tuyết liền rón rén đứng dậy, lặng lẽ men theo vách đá đi về hướng ngược lại. Nàng chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể lần mò từng bước một.
Vách đá nơi này ẩm ướt và âm ấm, như có vô số chiếc lưỡi đang bò trườn trên đó. Khi còn trong lồng bạc, nàng từng thấy không ít sinh vật vượt xa hiểu biết của mình: nhện sói to bằng cái chậu rửa mặt, thích nhả tơ cuốn người thành kén rồi ném lên không trung làm bóng đá; nếu không nhờ yêu chuột trời giữ trật tự, e rằng nhân tộc trong động đã sớm bị nó chơi chết. Còn có bọ ngựa với đôi càng như lưỡi liềm, hay thi ngao cắn một phát là hóa thành nước thối rữa, mỗi lần nhìn thấy, nàng đều muốn ngất ngay tại chỗ ba giây.
Nghĩ đến đây, Sư Tiên Tuyết lập tức rụt tay lại.
Dưới chân vang lên một tiếng “tách” giòn tan, Sư Tiên Tuyết cảm giác như vừa giẫm nát một con côn trùng vỏ mỏng, chất dịch bên trong bắn ra, văng lên mặt nàng, rồi vệt chất lỏng màu xanh lục phát quang lập tức loang lổ trên vách đá, dính nhớp nháp.
Nàng hồn vía lên mây, lảo đảo bước tiếp, chưa đi được mấy bước thì một xúc tu ấm nóng quấn lấy bắp chân, rồi nhanh như chớp bò ngược lên, trong cơn hoảng loạn của nàng, nó đã quấn chặt lấy eo.
Sư Tiên Tuyết cứng người cúi đầu nhìn, vừa thấy rõ thứ kia là gì, toàn thân nàng như dựng hết lông tóc.
A a a a a!!!
Một con nòng nọc khổng lồ!!!
Tại sao sinh vật ở đây lại phản nhân loại đến thế này!!!
Nòng nọc mà cũng biết rời nước lên cạn sống sao? Bộ truyện này đúng là quá sức tưởng tượng rồi!
Con nòng nọc kia to bằng một đứa trẻ ba tuổi, đuôi dài, dày và nhớt, đầu phủ đầy vảy đen, cứ mở ra khép lại, để lộ một khối thịt đỏ lòm như cục u máu.
Thấy Sư Tiên Tuyết nhìn mình, khối u máu kia phấn khích phồng lên, trở nên trong suốt, dưới lớp màng mỏng lộ ra con ngươi màu xanh lục.
“Khà khà, tìm thấy rồi.”
Tiếng cười khúc khích vang lên bên tai, mấy chiếc đuôi đen vây quanh nàng, ánh mắt đầy thèm khát.
“Động chủ, mau ăn nàng đi! Máu của nữ nhân này thơm quá, linh hồn cũng đầy đặn, chắc chắn bổ dưỡng lắm!”
“Nghe nói đám người mà Dạ Ưng đại nhân bắt về có vài người thuộc tộc Vu Sơn, không biết nàng có phải không?”
“Dùng linh nhục của tộc Vu Sơn để trị thương là tốt nhất. Nếu nàng đúng là dòng chính thuần túy, khuôn mặt bị Ly Hỏa thiêu của động chủ ngài chắc chắn sẽ hồi phục.”
“Đồ ngu, cho dù là người tộc Vu Sơn, không phải ai cũng có năng lực tu bổ. Nhìn nữ nhân này ngốc nghếch thế kia, có giống người có linh lực chút nào không?”
Vu Sơn tộc, năng lực tu bổ, mấy yếu tố này sao mà quen thuộc đến đáng ghét.
Trong lúc nàng còn ngẩn người, lại có vài con sinh vật bò lên người, đầu to nghênh nghênh nhìn nàng, còn hít hít ngửi ngửi mùi trên thân thể nàng. Sư Tiên Tuyết tứ chi cứng đờ, mùi hôi chồn nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến nàng muốn nôn. Nàng đảo mắt tìm chỗ để ói, vừa quay đầu thì đụng ngay ánh nhìn của đôi mắt đỏ sẫm kia.
Chất lỏng trên vách đá phát ra ánh sáng xanh lục nhạt. Gương mặt của Cửu Vĩ Hồ như bị dung dịch ăn mòn mạnh làm tan chảy, da mặt nhăn nheo lỏng lẻo rủ xuống che mất một bên mắt. Cả khuôn mặt hồ ly vừa dài vừa hẹp, trắng bệch như ma, môi đỏ như lưỡi liềm, mấy chiếc đuôi đỏ phía sau xù lên như lông thú. Thấy Sư Tiên Tuyết quay đầu lại, hắn liền há miệng, lộ ra cái miệng đầy máu.
Hàm răng nanh lộ ra, còn dính theo từng sợi thịt đỏ tươi nối liền với kinh mạch.
You cannot copy content of this page
Bình luận