Khi cảm nhận được lông vũ bắt đầu xuyên vào da thịt, nàng run rẩy hét lên: “Thiếu hiệp khoan đã! Ta có chuyện muốn nói!”
Ô Hưu Tang không hề lay chuyển: “Xin lỗi, ta không có thói quen nghe di ngôn.”
“Ta có thể nhìn thấy tương lai của ngươi!”
Lông vũ vàng đã đặt ngay giữa trán nàng, chỉ cần hắn khẽ động ngón tay là có thể xuyên thủng hộp sọ. Ô Hưu Tang chậm rãi chớp mắt, ánh mắt khó dò: “Tương lai của ta?”
“Ta từ khi sinh ra đã có năng lực đặc biệt, có thể nhìn thấy tương lai của người ta từng hôn.” Ánh mắt Sư Tiên Tuyết bừng lên sinh khí, “Nghe thì hoang đường, nhưng là thật đấy!”
“Ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi cách đoạt được thần khí.”
Trong động, ánh sáng mờ ảo lay động, sự tĩnh lặng quỷ dị như sương mù lan tỏa trong không khí. Ô Hưu Tang nhìn nàng thật lâu, bỗng khẽ cười, trọng lượng đè trên lưng nàng cũng theo đó biến mất. Chiếc lông vũ vàng hóa thành bụi mịn trước mắt Sư Tiên Tuyết, nàng còn chưa kịp thở phào thì giọng nói trầm thấp, kéo dài của thiếu niên đã vang lên.
“Vậy… ngươi đã từng thấy tương lai của chính mình chưa?”
“Gì cơ?”
Tiếng kim loại rơi lách cách vang lên, xiềng xích trên người Dạ Ưng và đám yêu vật biến mất, bọn họ lảo đảo ngã xuống đất. Chỉ nghe ma đầu kia lạnh lùng nói: “Chín mươi sáu lỗ máu, thừa một hay thiếu một, ta sẽ bóp nát yêu hồn các ngươi.”
“À đúng rồi.” Hắn khẽ nhếch môi, đôi mắt mờ sương rơi trên gương mặt nàng, nở một nụ cười cực kỳ hiểm ác: “Không được để nàng chết.”
Dạ Ưng tỏ vẻ rất khó xử.
Thật ra, từ khi yêu tu hóa hình, bọn họ đã lâu không còn sống kiểu ăn lông ở lỗ. Dù đôi lúc nổi hứng, cũng học theo nhân loại: nhổ lông, nướng chín rồi mới ăn. Ăn cả lông lẫn da thô lỗ quá, bọn họ đâu phải dã thú chưa khai hóa.
Huống hồ cô gái này nhìn vừa mềm mại vừa thơm tho, mới bị rượt đuổi khắp nơi, trên người chẳng có chút linh khí nào. Giờ phải cắn nát tứ chi thân thể nàng mà không được để nàng chết, đúng là thử thách kỹ năng cắn người.
Thấy bọn họ mãi chưa động thủ, Ô Hưu Tang nhắc nhở đầy thiện chí: “Ta không có nhiều kiên nhẫn. Nếu còn không ra tay, người chịu khổ sẽ là các ngươi.”
Dạ Ưng lập tức hóa hình, lao tới với dáng vẻ dữ tợn, đám yêu vật khác cũng nối gót theo sau. Sư Tiên Tuyết hoảng hốt ôm đầu, nhưng cơn đau dự đoán lại không xảy ra. Một luồng sáng trắng chói lòa lóe lên, đám yêu vật lao vào khoảng không.
Khi Ô Hưu Tang giận dữ tiến lên kiểm tra, nơi đó đã chẳng còn bóng dáng Sư Tiên Tuyết.
Đám yêu vật không hoàn thành nhiệm vụ, lại còn để con mồi chạy thoát ngay trước mắt bao người, lập tức cảm thấy bất ổn, run rẩy ôm nhau co rúm lại.
Ô Hưu Tang quả thực rất muốn giết sạch lũ phế vật vô dụng này. Hắn bước lên một bước, đúng lúc ấy một con bướm bạc đột ngột bay vào tầm mắt, nhẹ nhàng đáp xuống ngọn cỏ đang lay động theo gió.
Xem ra… người hắn chờ đã đến.
Hắn hờ hững cụp mắt, như đang suy nghĩ điều gì. Khi bên ngoài động vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, đầu ngón tay trắng nõn khẽ động, hàng chục con bướm bạc lập tức bay sâu vào trong động theo lệnh triệu hồi.
Hắn nhìn con đường núi tối tăm phía xa, lạnh lùng ra lệnh: “Đi. Giết nàng.”
Trước ngực nàng nóng rực như bị thiêu đốt, ánh sáng bùng lên mãnh liệt. Nàng như bị nhốt trong một quả cầu thủy tinh trong suốt, thời gian và không gian xoắn lại, lướt nhanh qua đầu ngón tay. Sau mấy lần đất trời đảo lộn, nàng rơi vào một hang động xa lạ, tối đen như mực.
Ánh sáng từ chiếc vòng tay dần tắt, nhân lúc ánh sáng chưa hoàn toàn biến mất, Sư Tiên Tuyết nhìn thấy một nụ hoa trong đó đã nở rộ hoàn toàn. Những sợi hoa trắng mảnh như dải lụa tung bay của thiếu nữ, nhụy hoa vàng nhạt lấp lánh như những viên đèn cuộn sáng rực rỡ.
Ngoài việc phát sáng, nó chẳng khác gì một đóa hoa quỳnh bình thường.
Nhưng chính nó đã cứu nàng.
Xem ra món đồ bên người công chúa Hoài Ngọc không chỉ là vật trang sức, mà còn có bản lĩnh thượng thiên độn địa.
Đúng là bảo vật hiếm có.
Sư Tiên Tuyết vừa định cất kỹ món bảo vật kia thì trước mắt lóe lên một tia sáng mờ, chiếc vòng tay ấy bất ngờ chui thẳng vào thắt lưng nàng, hóa thành một dải trang sức bạc rủ xuống bên hông.
Nụ hoa màu tuyết đong đưa bên hông, trông tinh xảo đáng yêu vô cùng.
Sư Tiên Tuyết đưa tay định chạm vào, nhưng nụ hoa như có linh tính, lập tức né sang bên khác, nhất quyết không cho nàng động vào.
Nàng đành tạm gác lại, bắt đầu quan sát tình hình xung quanh. Không gian trống trải, tĩnh lặng, mùi ẩm mốc nồng nặc xộc vào mũi. Nàng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, cả tiếng côn trùng nhiều chân bò sát qua tai.
Chắc vẫn là trong Hắc Sơn Động, chỉ là nơi này tối tăm đến mức không lọt nổi một tia sáng. Nàng chống tay xuống đất, cúi người cẩn trọng bò về phía trước.
Bỗng có tiếng trò chuyện mơ hồ truyền đến tai.
Tình huống thế này, thường là mở khóa tình tiết ẩn. Sư Tiên Tuyết lập tức căng thẳng, dán sát người về phía phát ra âm thanh.
“Dạ Ưng đúng là đồ vô dụng, lại dám dẫn sói vào nhà. Hắn mà chết trong tay đám tu sĩ kia thì càng tốt, khỏi phải để động chủ người ra tay… Nay sắp đến đêm trăng tròn, động chủ chi bằng giữ sức, để thuộc hạ đưa người rời đi trước… Chỉ tiếc mấy nữ nhân kia.”
Động chủ?
Đêm trăng tròn?
Một ý nghĩ kinh hoàng dần hình thành trong đầu Sư Tiên Tuyết.
Chẳng lẽ… đây là đại bản doanh của động chủ Hắc Sơn?
Sư Tiên Tuyết đưa tay ôm trán, cười khổ.
Cái vòng này đúng là… sao không đưa nàng thẳng vào miệng động chủ luôn cho rồi, đỡ phải để nàng tự mình lết từng bước, dâng hồn lên bằng hai tay.
Nàng biết rõ, động chủ kia chuyên hút hồn nữ nhân để tu luyện.
You cannot copy content of this page
Bình luận