Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 792: Đều là áo choàng của Doanh hoàng, có sợ không?

Một khi Doanh Tử Khâm xảy ra sự cố, vậy thì sẽ không thể lên thi đấu được nữa. Hơn nữa viện Hiền giả lại nghiêng về phía cô ta, tuyệt đối sẽ không trì hoãn cuộc tuyển chọn đại gia trưởng. Như vậy thì, cộng thêm phiếu bầu của các hiền giả, người thắng sẽ chỉ có thể là cô ta.

Từ nhỏ Hi Lạc đã sống trong viện Hiền giả, vốn dĩ chẳng có tình cảm gì với gia tộc Ryan Cách Nhĩ. Đừng nói Doanh Tử Khâm chỉ là con gái của Lộ Uyên và Tố Vấn, cho dù là anh trai ruột Lộ Uyên của cô ta, chỉ cần ngáng đường lợi ích của cô ta, cô ta đều có thể xuống tay được.

Trong số ba vị hiền giả, tuy bình thường Hi Lạc tiếp xúc nhiều nhất với Leroy, nhưng trên thực tế, quan hệ của cô ta với hiền giả Tháp còn thân hơn.

Dưới trướng thuộc hạ Tháp có một đám hộ vệ, thực lực thậm chí còn vượt xa nhóm bốn đoàn kỵ sĩ.

Cô ta có quyền điều động gấp một lần, vốn định dùng để trấn áp cả gia tộc Ryan Cách Nhĩ sau khi đã trèo lên vị trí đại gia trưởng.

Nhưng hiện giờ Doanh Tử Khâm lại ép cô ta không thể không ra tay sớm.

Sắc mặt Hi Lạc càng trở nên u ám.

“Vâng, tiểu thư Hi Lạc.” Ở đầu dây bên kia, đội trưởng đội hộ vệ đáp lời, “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Cuộc gọi kết thúc, người hộ vệ lập tức đem chuyện này báo lên Hiền Giả Tháp.

Nghe xong, Tháp chỉ khẽ bật cười:
“Học trò của tôi, mấy thứ nên học thì chẳng học được, trái lại cái tính liều lĩnh và vô tình với người thân thì lại học rất khá. Không tệ, không tệ đáng khen đấy.”

Hộ vệ cúi đầu cung kính:
“Đại nhân Tháp, vậy… chúng ta nên làm thế nào?”

“Cứ làm theo cách mà nó muốn, cho nó chơi vui vẻ là được rồi.” Tháp mỉm cười: “Đợi qua một khoảng thời gian nữa, nó sẽ biết trong Thế giới chi thành này, đến cả viện Hiền giả, cũng chỉ là đồ trang trí mà thôi.”

Đại gia trưởng của gia tộc Ryan Cách Nhĩ?

Thứ có thể bóp chết bất cứ lúc nào, chẳng đáng lọt vào mắt y.

**

Bên trong viện Hiền giả.

Leroy bắt đầu xem lại quá trình cuộc thi ngày hôm nay. Viên đá hiện giá cấp A có chất lượng hoàn hảo này, khiến cô ta nảy sinh ý muốn tự tay loại bỏ Doanh Tử Khâm.

Bởi vì ngoài hiền giả và các luyện kim thuật sư do hiền giả chỉ định ra, không ai có thể tiếp xúc với việc kéo dài tuổi thọ con người này.

Nhưng Doanh Tử Khâm, lại có thể dễ dàng luyện ra viên đá hiền giả còn hoàn hảo hơn luyện kim thuật sư của viện Gen sinh vật.

Điều này khiến Leroy không thể tha thứ.

Nhưng ba chữ “Đại học Norton” khiến cô ta chỉ có thể nuốt suy nghĩ này xuống. Vào thời điểm như thế này, cô ta không thể có bất kỳ mâu thuẫn nào với Norton.

Tương lai nếu cuộc Thánh chiến lần thứ hai nổ ra, hiền giả Chiến Xa là lực lượng chiến đấu lớn nhất của bọn họ để đổi phó với hiền giả Ác Ma.

“Cạch…”

Một âm thanh giòn giã vang lên, là tiếng của máy ảnh. Leroy ngẩng phắt đầu lên, thì thấy trước cửa điện, người đàn ông cầm chiếc máy ảnh loại mới nhất trên mạng W, nhắm thẳng vào mặt cô ta mà chụp. Ghi lại rõ ràng tất cả biểu cảm của cô ta. Leroy biến sắc: “Norton, cậu đang làm gì thế?”

“Chẳng gì cả.” Norton dáng vẻ uể oải, tiếp tục chụp: “Chỉ là cảm thấy biểu cảm lúc này của cô khá thú vị, không chụp ảnh lưu lại thì hơi đáng tiếc.”

Leroy lạnh giọng đi: “Norton!”

Norton tỏ vẻ thản nhiên: “Tôi có điếc đầu, cô có việc gì?” “Cậu quen cô ta à?” Leroy giơ bức ảnh trong tay lên, ánh mắt sắc bén: “Đây là học sinh của ngôi trường đại học mà cậu mở bên ngoài thành.”

“Thế à? Nếu cô không nhắc thì tôi thật sự chẳng hơi đâu mà đi quan tâm mấy thứ này.” Norton quay đầu, mỉm cười: “Nhưng nếu cô đã nhắc rồi thì lúc bỏ phiếu cuối cùng, tôi nhất định sẽ bầu cho cô ấy, không ngờ trường của tôi lại đào tạo ra một thiên tài như vậy.” 

“Một người lười biếng như tôi mà lại phải quản lý cả một ngôi trường, cô nói xem, tôi bầu cho cô ấy rồi, sau này liệu cô ấy có giúp tôi quản lý trường không?”

Leroy suýt chút nữa thì nghẹn thở. Ngón tay cô ta lại nắm chặt, cô ta lạnh giọng nói: “Nếu cậu muốn quản lý trường, tôi có thể cử người đến giúp cậu, chỉ vì điều này mà cậu muốn bầu cho cô ta?”

“Vậy thì không được.” Norton lãnh đạm: “Cứ thế đi, nhớ kỹ, bớt tới làm phiền tôi.” Hắn thẳng thừng quay lưng bỏ đi, chỉ để lại cho Leroy một bóng lưng.

Leroy hít sâu một hơi, ấn vào huyệt Thái Dương, cố làm dịu cơn tức giận. Chỉ có mình Chiến Xa thôi mà, cũng không cần phải lo lắng đến thế.

Mấy phút sau, quản gia hành lễ bên ngoài điện: “Thưa Nữ Hoàng đại nhân, đã có kết quả kiểm tra của tòa án rồi.”

Leroy lập tức lên tiếng: “Trình lên đây.” 

Cô ta nhận lấy bản kết quả kiểm tra từ tay quản gia, hàng mày nhíu chặt lại:
“Xác nhận là độc dược S-23 sao?”

“Đúng vậy, Nữ Hoàng đại nhân.” Quản gia lau mồ hôi trên trán, đáp,
“Tòa án đã so sánh với tất cả các loại độc dược, cuối cùng xác nhận đó chính là S-23.”

“Ta biết rồi.” Leroy phất tay, “Ngươi lui xuống đi.”

Quản sự vội vàng cúi đầu cáo lui.

Leroy nắm lấy quyền trượng, đứng dậy đi đến phòng của Ma Thuật Sư. Ma Thuật Sư đang ở trong phòng thí nghiệm của mình, luyện chế thuốc mới, bỗng thấy một văn kiện bay thẳng về phía mình.

Bình thuộc nghiêng đổ cả một mảng, Ma Thuật Sư tức điên: “Leroy, cô làm gì thế?”

“Cậu còn hỏi tôi làm gì.” Leroy lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu hạ độc phạm nhân, vì sao không thông báo với tôi trước một tiếng?”

“Hạ độc phạm nhân? Không thể nào!” Ma Thuật Sư kinh ngạc: “Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn ở đây luyện thuốc.”

Trong lòng anh ta cũng đang suy nghĩ. Mấy ngày trước, hiền giả Ngôi Sao Dao Quang đến tìm anh ta, muốn xin mấy loại thuốc mới.

Lẽ nào, lại sắp có hành động mới gì?

“Cậu nhìn cho kỹ đi, thuốc độc S-23.” Leroy chỉ vào văn bản: “Đây là thuốc độc do cậu phát minh, ngoài cậu ra, còn ai có thể chế ra nó được nữa?”

Ma Thuật Sư nhận lấy xem: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, S-23 là thuốc độc khi nào? Hơn hai mươi năm trước, đã bị loại bỏ từ lâu rồi.”

“Huống hồ, S-23 ngoài độc tính mạnh, có thể giày vò con người ra thì không bí mật chút nào, vì sao tôi phải dùng nó?”

“Thật sự không phải cậu?” Leroy nhíu mày: “Vậy là ai?” 

Ma Thuật Sư cũng có nỗi khổ khó nói, anh ta lập tức quyết đoán: “Tôi sẽ đích thân đến tòa án!”

**

Tòa án.

Giữa chừng bà cụ Ngọc có tỉnh lại mấy lần, nhưng rất nhanh lại đau đến ngất đi.

Viện Hiền giả không hạ lệnh, quan thẩm phán cũng không thể ra tay. Ma Thuật Sư bước nhanh tới trước mặt bà cụ Ngọc, bắt đầu kiểm tra. Sau đó lấy ra thuốc giải của S-23, cho bà cụ Ngọc uống.

Nhưng vừa uống viên thuốc giải này vào, tuy bà cụ Ngọc tỉnh lại ngay tức khắc, nhưng lại kêu la thảm thiết xé ruột xé gan, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.

Ma Thuật Sư tái mặt: “Không thể có chuyện này!”

Đây đúng là thuốc độc S-23, nhưng sao thuốc giải lại không có tác dụng? Thuốc độc do chính tay anh ta điều chế, anh ta lại không giải được? Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu anh ta, Ma Thuật Sư không kìm được rùng mình.

Leroy đã mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” “Leroy, cô nghe tôi nói.” Ma Thuật Sự nuốt nước bọt: “Trên diễn đàn NOK mà Hugh lập ra, có một cái bảng xếp hạng độc dược sư, mấy thế kỷ trước tôi đã đến châu u dạo một vòng, cho nên xếp hạng thứ hai.”

Leroy nghe mà bật cười: “Cậu đang đùa với tôi đấy hả?” Ma Thuật Sư với năng lực đặc biệt là luyện thuốc, mà lại chỉ xếp hạng hai trên bảng xếp hạng độc dược sự?

“Đúng, tôi chỉ xếp hạng hai.” Ma Thuật Sư lau mồ hôi trên trán: “Độc dược sự xếp thứ nhất, tôi từng giao thủ với hắn một lần, tôi chưa từng nghe nói tới cách thức luyện chế độc dược của hắn.”

“Tôi nghi ngờ hắn cũng giống như Thần Toán, đến từ một vũ trụ khác.”

Độc dược sự số một rất bí ẩn, không ai biết gương mặt thật của hắn. Vì thế, anh ta còn cố ý bảo Dao Quang xâm nhập vào giới cổ y, tìm người đóng giả độc dược sự số một, muốn nhân cơ hội đó dụ hắn ra ngoài.

Nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì có giá trị. “Ý cậu là, chuyện này rất có thể là do độc dược sư số một làm?” Leroy lại nhíu mày: “Vì sao?”

“Leroy, tính tình các độc dược sư đều kỳ quái, còn khó chung sống hơn cả Chiến Xa.” Ma Thuật Sư nói: “Bọn họ làm việc, trước nay không cần đến lý do.”

Leroy trầm ngâm giây lát, dịu giọng xuống: “Vậy hãy nghĩ cách tìm ra hắn, tốt nhất là mời hắn vào viện hiền giả.”

Ma Thuật Sư cười khổ: “Chỉ e là không dễ tìm.”

“Vậy cậu giữ lại cái mạng của bà ta cho tôi.” Leroy tùy ý liếc nhìn bà cụ Ngọc một cái: “Xem xem có điều tra ra được cái gì không.”

Ma thuật sư gật đầu. Anh ta cũng rất muốn nhìn xem bộ mặt thật của độc dược sư số một ra sao.

**

Hai ngày sau, buổi tối.

Gia tộc Ryan Cách Nhĩ lại tổ chức một bữa tiệc trong nhà. Quản gia cũng đã đem đến bảng hiệu chế tác xong, len lén giao cho Phó Quân Thâm.

Phó Quân Thâm rũ hàng mi xuống, chậm rãi cất đi. Trên đài không thể giơ, vậy thì ở trong phòng ngủ, anh sẽ giơ cho cô xem.

Tố Vấn ngồi ghế chủ tọa trên bàn ăn, mỉm cười tiếp đãi: “Bạn của Yểu Yểu thì đều là người một nhà, mọi người đừng khách sáo, muốn ăn gì cứ nói.”

Quản gia gật đầu lia lịa, khuôn mặt rạng ngời. Bạn của Đại tiểu thư, chắc chắn cũng là tốt nhất!

Tấn Linh Yến giơ tay: “Có mì gói không?” “Có, nhưng mà mì gói?” Tố Vấn ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn đáp ứng: “Quản gia, bảo đầu bếp làm mấy bát mì gói đem lên.”

Tần Linh Du day trán.

Cô ấy thật sự không muốn nhận người anh này chút nào. Bỗng nhiên, tai cô ấy khẽ động, bắt được một âm thanh lạ. Tiếng “ong ong” vang vọng, mỗi lúc một rõ hơn, đến mức ngay cả Tố Vấn cũng nghe thấy.

Bà đặt đũa xuống, định đứng dậy:
“Bên ngoài có chuyện gì sao? Để ta ra xem một chút.”

Một bàn tay nhẹ đặt lên vai bà, ngăn lại.

Hết Chương 792: Đều là áo choàng của Doanh hoàng, có sợ không?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page