Chiều hôm đó, Thời Nguyện chạy vào phòng ngủ không dưới mười lần.
Mỗi lần nhìn thấy ly trà sữa vẫn nằm nguyên vẹn trên tủ đầu giường, nghi hoặc trong lòng lại tăng thêm một phần.
Đến tận mười giờ đêm, ly trà sữa vẫn không hề nhúc nhích.
Thời Nguyện bắt đầu lẩm bẩm trong lòng.
Chẳng lẽ quỷ ca ca không thích trà sữa? Hay là… hắn đã rời đi?
Hoặc cũng có thể, mỗi lần lấy đồ đều phải đợi đến ban đêm?
Phải rồi, ai cũng nói quỷ sợ ánh nắng, ban ngày thế này thì làm sao hắn dám xuất hiện?
Còn việc suy đoán này đúng hay không, chỉ cần cô tiếp tục theo dõi ly trà sữa, đến sáng mai xem nó có biến mất hay không là rõ.
Vì trong lòng còn vướng bận, cô chẳng thể tập trung học hành, bèn mở game lên giết thời gian.
Ôi trời, bạn trai điện tử trên màn hình lại đổi địa điểm nữa rồi.
Hôm qua còn đang vất vả chạy trên đường, hôm nay đã khoác lên mình một chiếc áo choàng lông ấm áp, thong thả ngắm tuyết trong sân.
Tuyết trong game chẳng biết đã ngừng từ lúc nào, mấy khóm mai đỏ nở rộ trong sân được phủ một lớp tuyết mỏng, càng thêm sinh động đáng yêu.
Ánh nắng mùa đông lười biếng chiếu xuống, nhìn một lượt chẳng biết là người đẹp hơn hay cảnh đẹp hơn.
Thời Nguyện cứ thế nhìn người một chút, ngắm cảnh một chút, cảm giác thật sự quá đỗi hưởng thụ.
Không rõ là do sáng dậy quá sớm hay vì cả ngày học hành khiến đầu óc quá tải, Thời Nguyện vốn định thức suốt để canh chừng ly trà sữa trên tủ đầu giường, vậy mà chẳng biết từ lúc nào lại thiếp đi mất.
Đến khi giật mình tỉnh dậy đã bảy giờ sáng, trời đã sáng bảnh rồi,
Thời Nguyện hơi bực mình, vỗ nhẹ lên trán, rồi đưa mắt nhìn về phía tủ đầu giường.
Quả nhiên, ly trà sữa đã biến mất!
Vậy là… quỷ ca ca vẫn còn ở đây. Chỉ là hắn chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, hoặc nói đúng hơn, chỉ có ban đêm mới có thể lấy được đồ từ chỗ cô.
Thời Nguyện mím môi.
Hôm nay, nhất định phải mở to mắt, tận mắt nhìn xem đồ biến mất thế nào.
Cả buổi sáng vẫn là chuỗi giờ học nhàm chán như mọi khi.
Đến trưa, cô định chợp mắt một lát để tối còn lấy sức thức canh.
Thế nhưng mí mắt vừa khép chưa được năm phút, điện thoại đã bất ngờ reo lên.
Thời Nguyện cầm lên xem, là cuộc gọi từ Lưu Văn Vũ.
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn bắt máy. Thì ra mấy món đồ cổ cô gửi trước đó, mấy ngày nay đều đã được bán hết.
Lưu Văn Vũ thu về một khoản lời lớn, nên gọi điện hỏi xem cô còn món nào khác không.
Thời Nguyện nghĩ đến mấy món còn lại trong két sắt, liền sảng khoái gật đầu đồng ý.
Chiếc vòng thì không nói, còn hộp đựng thức ăn và đĩa bày ở chỗ cô cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng sớm đem bán đi cho xong.
Thế là Thời Nguyện gói ghém đồ đạc cẩn thận, rồi vội vã ra khỏi nhà.
Tiệm đồ cổ này cô từng ghé qua vài lần, lại là chỗ của chú Vũ, người vẫn thường giúp đỡ cô nên Thời Nguyện nghĩ chắc chỉ mất chút thời gian là xong. Ai ngờ lại bị giữ chân cả một buổi chiều.
Khu vực quanh tiệm đồ cổ có không ít cửa hàng thu mua và bán lại cổ vật, chất lượng thì đủ loại, hoàn toàn dựa vào mắt nhìn.
Ngay sát bên tiệm của chú Vũ là một cửa hàng chuyên thu mua hàng hiệu đã qua sử dụng.
Thời Nguyện ôm đồ, vừa định bước vào tiệm thì bên cạnh vang lên một giọng nói chói tai đầy chất vấn: “Cô làm gì ở đây?”
Thời Nguyện quay đầu lại, liền thấy Thời Vận đang chuẩn bị bước vào cửa hàng bên cạnh, tay xách hai chiếc túi và một hộp trang sức.
Thấy ánh mắt Thời Nguyện quét qua, Thời Vận theo phản xạ liền giấu đồ ra sau lưng.
Thời Nguyện chẳng buồn để tâm, lật mắt một cái: “Liên quan gì đến cô?”
Nói xong, cô liền đẩy cửa bước vào tiệm đồ cổ.
Lưu Văn Vũ đã chờ sẵn trong tiệm. Vừa thấy cửa mở, ánh mắt ông ta lập tức dán chặt vào món đồ Thời Nguyện mang theo, không rời nổi.
Sau khi nhận đồ, Lưu Văn Vũ mỉm cười nói: “Nguyện Nguyện, cháu ngồi đợi một lát nhé. Trong tủ lạnh có nước, thích gì thì cứ lấy. Vẫn như cũ, chú đi kiểm tra trước.”
Không phải ông không tin Thời Nguyện, mà vì đây là giao dịch lên đến hàng triệu, kiểm tra kỹ trước khi mua là để đảm bảo cho cả hai bên.
Thời Nguyện gật đầu, không có ý kiến gì. Cô đến đây là để làm ăn, chứ đâu phải để lừa gạt ai.
Nửa tiếng sau, Lưu Văn Vũ ôm đồ quay lại, nét mặt rạng rỡ như hoa nở. Ông cẩn thận cất đồ vào chỗ an toàn, rồi bắt đầu thương lượng giá cả.
“Nguyện Nguyện, ba món này chú có thể trả cho cháu hai mươi…”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng hét chói tai, khiến ông giật mình suýt làm rơi cả ly nước vừa cầm lên.
Thì ra là Thời Vận, sau khi trông thấy cô chị họ, cô ta đã lén đứng ngoài cửa rình từ lâu.
Cô ta tận mắt thấy ông chủ tiệm ôm đồ đi ra, rồi lại quay về.
Ban đầu, Thời Vận còn định bụng chờ Thời Nguyện bị đuổi ra ngoài để tha hồ chế giễu. Nhà bác cô ta, chẳng phải cô ta đã từng đến rồi sao? Có món nào đáng giá đâu, còn cổ vật gì chứ, cổ cái con khỉ!
Thế mà đứng chờ mãi, chẳng thấy ai bị đuổi ra cả.
Lúc này trong lòng cô ta bắt đầu thấy lạ, chuyện gì thế này?
Chẳng phải ông chủ tiệm sẽ phát hiện đồ giả rồi đuổi thẳng cô chị họ ra ngoài sao?
Thế là cô ta quyết định xông thẳng vào tiệm.
Không ngờ vừa bước vào đã nghe thấy hai người đang bàn giá cả.
Cô ta trừng mắt, không thể tin nổi: “Chú chủ tiệm, chú bị lừa rồi! Cô ta là đồ bịp bợm! Nhà họ trước giờ nghèo rớt mồng tơi, làm gì có cổ vật mà mang ra bán!”
Lưu Văn Vũ ban đầu bị tiếng hét làm sững người, nhưng ngay sau đó lửa giận trong bụng bắt đầu bốc lên ngùn ngụt.
Vừa nãy ông đã cất kỹ đồ cổ vào chỗ an toàn, chứ nếu vẫn còn cầm trên tay mà bị hét lên bất ngờ thế này, lỡ tay làm rơi thì biết tính sao?
Huống hồ, từng câu từng chữ của đối phương rõ ràng là nhằm vào Nguyện Nguyện để gây sự!
Lưu Văn Vũ cố nén giận, đặt mạnh ly nước xuống bàn, rồi quay phắt người lại.
“Thật hay giả thì liên quan gì đến cô? Cô không biết trong tiệm tôi cấm gây ồn ào sao?”
Thời Vận bị quát đến ngẩn người, nhưng ngay sau đó lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở chú, vậy mà chú lại quát tôi? Nhà cô ta thế nào tôi chẳng rõ chắc? Mới đây vì nợ nần mà nhà còn bị tịch thu, mấy món đồ này không biết từ đâu lôi ra, rõ ràng là đồ giả, định lừa người!”
Gần đây công ty của cha cô ta phá sản, bản thân cô ta đã đủ rối như tơ vò. May mà tài sản đã được chuyển đi từ sớm, nên cũng không thiệt hại gì lớn.
Nhưng chẳng hiểu là ai, đúng là đồ đáng chết, lại lén lút tố cáo công ty nhà cô ta trốn thuế.
Giờ thì hay rồi, phần lớn tài sản từng chuyển đi trước đó đều phải đem ra nộp thuế bổ sung, ngay cả căn hộ cao cấp mới mua cũng bị bán tháo.
Chính vì gần đây túng thiếu, Thời Vận mới định bán mấy món túi xách và trang sức mình không thích. Ai ngờ lại đụng ngay Thời Nguyện ở đây!
Mà cô ta lại còn mang đồ vào tiệm đồ cổ nữa chứ!
Nhà cô ta thế nào, chẳng lẽ mình còn không rõ?
Thứ trong tay Thời Nguyện nhất định là đồ giả, chắc chắn là giả!
Lúc này, trước cửa tiệm đã tụ tập không ít người xem náo nhiệt.
Có người đến hóng chuyện, cũng có mấy chủ tiệm lân cận tưởng có người đến gây sự với Lưu Văn Vũ nên vội chạy sang.
Đúng lúc đó, có người lên tiếng: “Cô bé à, không thể nói bừa được đâu. Đồ thật hay giả phải xem xét kỹ mới biết. Với lại, đồ cổ là chuyện nhìn bằng mắt, cô gây rối thế này không hay đâu.”
Thời Vận nghiến răng, nhà mình đang rối như canh hẹ, vậy mà Thời Nguyện lại muốn bán cổ vật? Đúng là nằm mơ!
Cô ta liếc thấy Thời Nguyện đang ngồi trong góc tiệm, chẳng dám lộ mặt, lập tức càng thêm đắc ý.
“Nếu không phải đồ giả, thì sao cô ta không dám ra mặt nói một lời?”
You cannot copy content of this page
Bình luận