Trong lúc Tạ Dự Chi còn đang thắc mắc về sự vắng mặt của nữ quỷ, thì bên phía Thời Nguyện cô cũng vừa đến khách sạn.
Vừa bước vào sảnh, cô đã nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô em họ trong tấm ảnh chân dung khổ lớn treo ở tầng một.
Khóe môi Thời Nguyện nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Hy vọng lát nữa cô ta vẫn còn cười nổi.
Lên đến tầng hai, buổi tiệc vừa đúng lúc bắt đầu.
Trên sân khấu, người đàn ông mặc vest đang cầm micro chúc mừng sinh nhật lần thứ 18 của “cô con gái yêu quý”- chính là người chú đã phá sản của cô.
Bên cạnh ông ta là người vợ mặc sườn xám dịu dàng và cô con gái trong bộ váy công chúa xinh xắn.
Một gia đình ba người hạnh phúc biết bao.
Nhưng trong mắt Thời Nguyện, cảnh tượng ấy lại chói mắt vô cùng.
Cô có thể chấp nhận việc sau khi cha mẹ qua đời, gia đình nhà chú cắt đứt liên lạc với mình. Cô chưa từng muốn dựa dẫm hay ăn bám ai.
Nhưng cô không thể chấp nhận, năm cha cô mất, tại sao không thay đổi người đại diện pháp lý và người bảo lãnh?
Đây rõ ràng là một âm mưu có tính toán.
Thời Nguyện lấy một ly champagne, nghĩ một chút rồi lấy thêm ly nữa, đổ chung vào một ly, đầy đến mức gần tràn ra ngoài.
Cô cầm ly champagne ấy, phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của mọi người, bước thẳng đến phía trước sân khấu.
Nhìn người chú đang thao thao bất tuyệt, Thời Nguyện khẽ cười.
Giây tiếp theo, tay cô vung mạnh, ly champagne hất thẳng lên mặt ông ta.
“Á!”
Một tiếng hét vang lên, theo sau là những tiếng xì xào bàn tán khắp nơi.
“Trời ơi, ai vậy? Điên rồi sao?”
“Gọi bảo vệ mau!”
“Cô gái này cố tình chọn đúng lúc này, chắc chắn có thù với nhà họ Thời!”
Thời Dục lau mặt đầy rượu, mở mắt ra nhìn, kẻ gây rối chính là đứa cháu gái của ông.
Ông ta không kiềm chế được mà gào lên: “Thời Nguyện! Cháu đang làm gì vậy? Phá hỏng tiệc sinh nhật của em cháu thì được gì?”
Cô em họ Thời Vận cũng hét lên, giận dữ mắng: “Á á á á! Bảo vệ đâu rồi? Mau lôi con điên này ra ngoài cho tôi!”
Thời Nguyện không thèm để ý đến lời mắng của Thời Vận, cũng chẳng buồn nhìn sắc mặt tái xanh của thím.
Cô cười khẽ, rồi bước lên sân khấu, giật lấy micro.
“Làm vậy có lợi gì cho tôi à? Khiến tôi thấy vui đấy.” Thời Nguyện cười lạnh.
Thời Dục gào lên: “Cháu điên rồi sao?”
Ánh mắt Thời Nguyện tối lại, nhìn chằm chằm vào ba người nhà họ Thời: “Đúng, tôi điên rồi. Từ lúc công ty của chú phá sản, tôi bị liên lụy, nhà bị thu hồi, tiền tiết kiệm bị đóng băng, tôi đã điên rồi.”
Nghe đến đây, ánh mắt Thời Dục lóe lên, rồi lập tức vươn tay định giật lại micro trong tay cô.
Công ty ông ta tuy phá sản, nhưng tài sản đã sớm được chuyển sang tên vợ và con gái, gần như không tổn thất gì.
Hôm nay ông ta còn mời không ít đối tác làm ăn, hy vọng có thể tái khởi nghiệp.
Ông ta tuyệt đối không thể để con nhóc này phá hỏng danh tiếng của mình.
Thời Nguyện lùi lại một bước, bật cười khinh miệt: “Giật làm gì? Dám làm mà không dám để người ta biết à?”
“Nhà tôi kiếp trước đào mồ tổ nhà ai, hay đạp cửa nhà quả phụ, mà kiếp này lại xui xẻo gặp phải gia đình các người?”
“Cha tôi lúc còn sống bị chú dụ dỗ đứng tên pháp nhân, làm người bảo lãnh. Ông ấy chết rồi, chú vẫn không buông tha.”
“Công ty chú phá sản, tôi – một đứa cháu gái bị tịch thu sạch tài sản. Còn con gái ruột của chú thì ở đây tổ chức sinh nhật 18 tuổi linh đình?”
“Thật đúng là… bà già đi cắt mí mắt, mở rộng tầm mắt!”
“Cha tôi làm người đại diện pháp lý thì tôi chẳng được lợi gì. Đến lúc phải vá lỗ hổng, thì tôi, một đứa cháu gái, lại phải đứng ra gánh. Dựa vào đâu chứ?”
“Tôi không vui, thì các người cũng đừng hòng sống yên ổn.”
Vừa dứt lời, Thời Nguyện “rầm” một tiếng đập ly xuống đất.
Khách mời bên dưới, từ lúc cô bắt đầu nói đã thấy sắc mặt kỳ lạ, giờ thì thi nhau viện cớ rời đi.
Thời Vận thấy buổi tiệc sinh nhật mình mong chờ bấy lâu bị phá hỏng, tức đến mức không màng thể diện, lao tới định ra tay.
Nhưng với bộ váy công chúa rườm rà, làm sao linh hoạt bằng Thời Nguyện?
Vừa vung tay lên đã bị Thời Nguyện giữ chặt, nhìn vào đôi mắt đầy độc khí của cô em họ, cô vung tay tát mạnh một cái.
“Thời Nguyện!” lúc này, mẹ của Thời Vận, Tống Á Lâm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nhưng chỉ một giây sau, bà ta lại nặn ra một nụ cười cứng đờ, giả tạo.
“Con gái ngoan, chắc con hiểu lầm chúng ta rồi…”
Thời Nguyện lập tức ngắt lời: “Vậy khoản nợ dưới tên cha tôi, các người sẽ đứng ra trả chứ?”
Một câu hỏi khiến Tống Á Lâm cứng họng không nói nổi một lời.
Bà ta sao có thể bỏ ra mấy triệu để trả nợ thay cho “sao chổi” này? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Bà chỉ muốn tạm thời dỗ dành để cô rời đi.
Thời Nguyện nhìn ba người nhà họ Thời, cười lạnh, rồi ném thẳng micro vào màn hình lớn.
Màn hình lập tức tối đen một mảng.
Sau đó, cô ngẩng cao đầu rời khỏi buổi tiệc, bước đi đầy khí thế.
Cô đến đây chỉ để khiến họ không sống yên.
Chứ chưa từng hy vọng họ sẽ bỏ ra một xu nào.
Bọn họ không có chút lương tâm nào.
Nếu có, thì năm cha cô qua đời, họ đã không cố tình lách luật, không chịu thay đổi người đại diện pháp lý và người bảo lãnh.
Sau khi trút được cơn giận ở khách sạn, Thời Nguyện lại gọi xe về khu chung cư.
Xe vừa dừng lại, bên ngoài đã chớp giật đùng đùng, gió lớn cuốn theo mưa như trút nước, chỉ trong chớp mắt như muốn nhấn chìm cả thành phố.
Cơn mưa này, to chẳng kém gì hôm Y Phi đến đòi tiền cha mình, còn tâm trạng của Thời Nguyện lúc này thì chẳng khác gì Khả Vân phát điên đi tìm con.
May mà tòa nhà cô ở cách cổng khu không quá xa, Thời Nguyện quyết định cắn răng chạy một mạch về nhà.
Vừa bước xuống xe, những giọt mưa to như hạt đậu đã đập thẳng vào mặt cô.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được, mưa rơi cũng có thể đau.
Cô lao qua mưa, vất vả lắm mới đến được dưới chân tòa nhà. Vừa quẹt thẻ vào cửa, một cơn gió mạnh lại ập đến, mưa hắt thẳng vào mặt cô.
Trải qua muôn vàn gian nan, cuối cùng cũng về đến nhà. Vừa đóng cửa lại, Thời Nguyện cảm thấy cả người như bị rút cạn sức lực.
Đến cả bật đèn cô cũng không còn sức.
Trong bóng tối, cô với tay lấy hai tờ giấy, lau đi thứ nước trên mặt, không biết là mưa hay là nước mắt.
Lúc này, cô đã quên bẵng đi chuyện con ma ăn trộm.
Có con ma nào đáng sợ hơn việc trong một ngày bỗng gánh thêm bốn triệu tiền nợ?
Cô đi tắm nước nóng, hâm lại phần mì udon và sushi mang về, rồi bắt đầu ăn.
Cô không được gục ngã.
Càng là lúc thế này, cô càng phải kiên cường.
Không chỉ vậy, ngày mai cô vẫn phải đi làm như bình thường.
Hai trăm tệ lúc này, với một người đang gánh khoản nợ khổng lồ như cô, cực kỳ quan trọng.
Vừa rồi cô có kiểm tra tài khoản ngân hàng, hơn ba mươi vạn trong đó đã bị đóng băng toàn bộ.
May mà tiền lương do Tống Vân chuyển cho cô đều qua WeChat, nếu không, có lẽ cô đã không đủ tiền ăn nổi một bữa cơm.
Thời Nguyện vừa ăn mì một cách máy móc, vừa âm thầm lên kế hoạch cho những việc cần làm tiếp theo.
Không biết có phải trong nước dùng có ớt hay không, cô bất ngờ bị sặc, ho dữ dội, nước mắt trào ra không kìm được.
Cô lau nước mắt, uống liền mấy ngụm nước.
Nhưng ngay sau đó, một nỗi chua xót lại dâng lên nơi sống mũi.
Cô đưa tay che mặt, cố gắng giấu đi khóe môi đang run rẩy, nhưng không thể ngăn được đôi vai đang khẽ rung lên.
Cô thật sự thấy tủi thân.
Tài sản bị đóng băng đã đủ thảm, cơn mưa bất chợt như đang chế giễu cô, đến cả tô mì, cũng như đang bắt nạt cô.
Giá như… cha mẹ cô vẫn còn sống…
Nhưng căn nhà trống trải này, từng góc từng góc, không ngừng nhắc nhở cô… Cô chỉ còn lại một mình.
You cannot copy content of this page
Bình luận