Cùng lúc đó, Tạ Dự Chi lại phát hiện ra một món quà mới.
Chữ “trà” trên túi trà hắn vẫn nhận ra được. Nghĩ đến việc đây là thứ nữ quỷ đặc biệt chuẩn bị cho mình, lòng hắn khẽ ấm lên.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thật sự cảm nhận được sự quan tâm từ người khác.
Phụ hoàng thì khỏi nói, lúc nào cũng nhìn hắn không thuận mắt. Mẫu hậu tuy có phần quan tâm, nhưng cũng chỉ vì quyền thế mà hắn mang lại.
Còn đám thuộc hạ, đối với hắn thì kính sợ nhiều hơn là thân thiết.
Nghĩ đến đây, Tạ Dự Chi lập tức gọi người mang nước nóng đến, định tự tay pha trà.
Xé túi trà ra, thấy bên trong là những vụn lá nhỏ, hắn hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn đổ vào chén rồi rót nước sôi.
Nhìn nước trà hơi đục, hắn khẽ nhíu mày, sau đó nhấp một ngụm, rồi thêm hai ngụm nữa, cuối cùng đặt chén xuống.
Vị đắng gắt, nếu tinh ý còn có chút mùi khét.
Thứ trà này, còn kém xa loại mà quản gia trong phủ hắn thường dùng.
Chẳng lẽ… nữ quỷ thường uống loại trà như thế này?
Không biết pháp lực của nàng có đủ để hóa hình không. Nếu có, hắn nhất định sẽ dùng loại trà ngon nhất để tiếp đãi.
Dù hương vị không ra gì, nhưng nghĩ đến việc đây là món quà nàng dốc lòng gửi tới, Tạ Dự Chi vẫn không đổi sắc mặt mà uống sạch chén trà.
Đặt chén xuống, hắn lại cầm lên một hộp lớn màu đỏ.
Bên ngoài hộp được bọc một lớp giấy trong suốt, trên đó toàn là những ký tự hắn không hiểu.
Chỉ có ba ký tự lớn nhất, hai vòng tròn và một nét dọc.
Tạ Dự Chi dứt khoát mở hộp, lấy ra một vật mỏng như cánh ve, dài, dính đầy dầu, rồi xé ra.
Hắn nhìn vật thể mềm mềm đang kẹp giữa ngón tay, lặng người.
Lần này không chỉ trong lòng đầy nghi hoặc, mà đầu óc cũng mù mịt.
Thứ này rốt cuộc dùng để làm gì?
Dùng thế nào?
Lớp dầu bên ngoài có cần rửa sạch không?
Nhìn qua thì có vẻ… có thể thay thế túi đựng nước?
Đúng lúc đó, bên tai vang lên một tiếng “rầm”.
Quay đầu nhìn, thì ra là cái giá nữ quỷ tặng bị rơi xuống đất.
Hắn vội cúi xuống nhặt lên, sợ đồ bị vỡ.
Thế nhưng cái giá màu đen kia, dù nhẹ tênh, sau cú rơi mạnh vẫn không hề có một vết nứt.
Lần đầu tiên trong đời, Tạ Dự Chi bắt đầu mong chờ thế giới sau khi chết.
Trong lúc Tạ Dự Chi vẫn đang trầm trồ trước cái túi đựng đồ trẻ em kỳ lạ kia, thì Thời Nguyện đã trò chuyện với người hàng xóm sống dưới tầng nhà cô tên là Hà Đình.
“Anh Đình, sao anh cũng đến mua cái này vậy?” Thời Nguyện bật cười, không nén được vẻ thích thú.
Không trách được, cái nồi đất lông xù siêu dễ thương kia, đặt cạnh một người đàn ông cao lớn, da ngăm khỏe khoắn, tóc cắt đầu đinh như anh Hà Đình, đúng là không hợp chút nào.
Cảm giác này… chẳng khác gì thấy Ultraman cầm đũa thần.
Hà Đình cười cười: “Còn không phải tại Tiểu Tiểu đòi cho bằng được. Sáng sớm đã đuổi anh ra xếp hàng rồi.”
Vừa nói, anh ta vừa nhìn nụ cười trên gương mặt Thời Nguyện, lòng bàn tay không kìm được mà toát mồ hôi.
Hai nhà vốn là hàng xóm lâu năm, từ đời cha mẹ đã thân thiết, anh và Thời Nguyện cũng là bạn chơi chung từ nhỏ.
Anh thích cô, không, phải nói là thầm yêu, nhưng chưa từng nói ra.
Vì anh biết… Thời Nguyện không thích anh. Cô nhìn anh, giống như nhìn anh trai ruột vậy.
Cũng vì thế, mối tình đơn phương đầy chua xót ấy, Hà Đình chỉ có thể giấu thật sâu trong lòng.
Thời Nguyện vừa gắp từng món nguyên liệu lông xù bỏ vào nồi đất, vừa hỏi: “Tiểu Tiểu năm nay lên lớp 12 rồi nhỉ?”
Hà Đình gật đầu: “Mẹ anh đăng ký cho nó cả đống lớp học thêm. Mặt nó giờ dài như cái bánh đa nhúng nước.”
Phía sau còn nhiều khách đang chờ, hai người cũng không nói thêm.
Thời Nguyện gói nồi đất lại, đưa cho Hà Đình, còn vô thức dặn một câu: “Cẩn thận nóng đó nha.”
Câu nói khiến Hà Đình bật cười, cẩn thận nhận lấy nồi: “Hôm nào rảnh qua nhà anh ăn cơm nhé, mẹ anh cứ nhắc em suốt.”
Thời Nguyện giơ tay làm dấu OK, rồi vội vàng tiếp khách tiếp theo.
Đến năm giờ chiều, vì hết hàng, quầy nồi đất của họ lại được nghỉ sớm.
Thời Nguyện mua một hộp sushi và một phần mì udon ở ven đường, rồi đi về nhà.
Dù sao ở khách sạn cũng không tránh được con ma kia, vậy thì cô còn tốn tiền làm gì?
Chỉ là nghĩ đến khoản bồi thường sáng nay, lòng cô vẫn thấy đau như cắt.
Ai cũng biết, đồ dùng khách sạn có thể không đắt, nhưng tiền đền bù thì lại gấp mấy lần.
Thời Nguyện hít một hơi thật sâu.
Cô vừa đi mua một chuỗi vòng tay chu sa, thêm một thanh kiếm gỗ đào và ít gạo nếp.
Hiệu quả ra sao thì chưa biết, nhưng có mấy thứ này, lòng cô cũng thấy yên tâm hơn chút.
Lúc này, cô vẫn chưa hay biết, một cơn khủng hoảng lớn đang chờ mình phía trước.
Tan làm, vì tay xách khá nhiều đồ, nên Thời Nguyện đi chậm hơn bình thường.
Ra khỏi thang máy, Thời Nguyện cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi, nên không để ý ngay rằng trước cửa nhà mình đang đứng hai người mặc đồng phục thi hành pháp luật.
Đến khi ngẩng đầu lên, gương mặt cô đầy vẻ mơ hồ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, một trong hai người đã lên tiếng trước:
“Xin hỏi cô là Thời Nguyện?”
Thời Nguyện ngơ ngác gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi. Do công ty của Thời Dục, tức là chú ruột của cô đã phá sản, toàn bộ tài sản dưới tên ông ấy đều bị thanh lý. Căn hộ này cũng nằm trong diện thu hồi.”
Thời Nguyện sững người. Thời Dục, cái tên này đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Nhưng… chuyện này thì liên quan gì đến cô?
“Các anh có nhầm người không vậy? Thời Dục đúng là chú ruột tôi, nhưng từ sau khi ba mẹ tôi mất, chúng tôi đã không còn liên lạc nữa.”
“Huống hồ, công ty ông ấy phá sản, sao lại kéo đến tôi?”
Ánh mắt của người thi hành pháp luật thoáng hiện vẻ ái ngại: “Qua điều tra, chúng tôi xác định người đại diện pháp lý của công ty Thời Dục chính là cha cô. Hơn nữa, khi vay vốn ngân hàng, người đứng ra bảo lãnh cũng là cha cô.”
Vừa dứt lời, đầu Thời Nguyện như có tiếng “ong” vang lên, tay run rẩy làm rơi hết đồ đạc xuống đất.
Cô ngẩng đầu nhìn họ, trong đầu vẫn chưa tiêu hóa nổi những gì vừa nghe.
Cha cô là người đại diện pháp lý? Còn đứng ra bảo lãnh vay vốn?
Vậy mà trước giờ cô hoàn toàn không biết gì cả?
Chẳng lẽ… vì lúc đó cô còn quá nhỏ?
Thời Nguyện nhíu mày, trong đầu bất giác hiện lên những ký ức xưa cũ.
Cha cô vốn là người hiền lành, tốt bụng. Hồi đó, hai bên gia đình còn rất thân thiết. Nhưng năm năm trước, khi cha mẹ cô qua đời, mọi thứ đều thay đổi.
Thời Dục không còn là người chú từng yêu thương cô, gương mặt dịu dàng của thím cũng lập tức trở nên cay nghiệt. Ngay cả cô em họ từng quấn lấy cô không rời, giờ cũng nhìn cô bằng ánh mắt cao ngạo, xa cách.
Từ đó, hai nhà cắt đứt liên lạc.
Cũng đồng nghĩa với việc, người thân cuối cùng trên đời này cũng đã bỏ rơi cô.
Mấy năm qua, cô sống dựa vào chút tiền tiết kiệm và căn nhà cha mẹ để lại, từng bước trưởng thành.
Vậy mà giờ đây, khi vừa tốt nghiệp đại học, tương lai tưởng như rộng mở, ánh sáng rực rỡ trước mắt… thì lại có người đến nói với cô:
Thứ duy nhất còn lại mà cha mẹ để lại cho cô cũng sắp bị tước mất.
Mà nguyên nhân lại đến từ người chú đã cắt đứt quan hệ với cô từ lâu.
Thời Nguyện nhắm chặt mắt, rồi mở ra lần nữa, trong đôi mắt ấy, lửa giận bùng cháy dữ dội.
You cannot copy content of this page
Bình luận