Danh sách chương

Thời Nguyện vẫn chưa biết lòng tốt của mình bị xem như gan lừa, nếu biết thì chắc tức đến phát điên.

Dù gì cô cũng đã bỏ tiền, bỏ công sức ra mà.

Sáng hôm sau, cô tiện tay lấy một cái bánh mì trong nhà rồi vội vã ra khỏi cửa.

Đến cửa hàng văn hóa sáng tạo, Thời Nguyện thay tạp dề, bắt đầu một ngày mới với vai trò nhân viên phục vụ “lẩu bông”.

Hai trăm một ngày, sáu nghìn một tháng, số tiền kiếm được vừa đủ để chi trả phí đăng ký thi bằng lái và các khoản sinh hoạt thường ngày.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, cô luôn sống theo kiểu tính toán từng đồng.

Nhà cô vốn chỉ là gia đình bình thường, chẳng giống trong tiểu thuyết, cứ mở mắt ra là có vài triệu, vài chục triệu tiền thừa kế chờ sẵn.

Phải biết rằng giá nhà ở thành phố A nổi tiếng là cao ngất ngưởng, cha mẹ cô làm lụng cả đời, cuối cùng cũng chỉ gom góp được một căn hộ 150 mét vuông không vướng nợ vay.

Sau khi cha mẹ mất, ngoài hơn hai mươi vạn tiền tiết kiệm, cô chỉ còn lại căn nhà đó.

Từ đó trở đi, tiết kiệm tiền trở thành cách duy nhất để cô cảm thấy an toàn.

Suốt bốn năm đại học, toàn bộ thời gian rảnh của cô đều dành cho việc làm thêm.

Vài ngày trước, cô kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng, thấy con số không những không giảm mà còn tăng lên đầu ba — lòng cô tràn đầy thỏa mãn.

Tối hôm đó tan làm, nhận lương xong, Thời Nguyện mua một phần gà rán bên đường rồi vừa đi vừa ăn, thong thả về nhà.

Không ngờ khi gần đến cổng khu chung cư, cô lại thấy một ông cụ đang bày hàng bên lề đường.

Thời Nguyện khựng lại một chút, rồi bước đến gần.

Mỗi lần gặp những ông bà lớn tuổi vẫn phải ra ngoài kiếm sống, cô đều thấy không đành lòng. Dù không dư dả, cô vẫn cố mua chút gì đó để giúp họ.

Cô nghĩ quầy hàng này chắc cũng giống mấy lần trước, bán rau hoặc trái cây. Nhà cô cũng đang thiếu đồ, lần này có thể mua nhiều một chút.

Nhưng khi đến gần, cô mới nhìn rõ mấy chữ to viết trên tấm bìa đặt dưới đất:

Xem tướng – Bói mệnh.

Sắc mặt Thời Nguyện hơi cứng lại, cô quay đầu định rời đi.

Nhưng chân vừa nhấc lên, đã bị gọi giật lại.

“Cô bé, ta thấy cô có duyên với ta đấy.”

Thời Nguyện cười gượng: “Cháu thấy bác với ai cũng có duyên cả.”

Nói xong, cô chuẩn bị rời đi.

Tiền đi xem bói, thà để mua một bộ quần áo hay ăn một bữa ngon còn hơn.

Huống hồ, người ta có tay nghề thế này, biết đâu tiền tiết kiệm còn nhiều hơn cô.

Không ngờ vừa đi được hai bước, phía sau lại vang lên một câu nói nhẹ nhàng:

“Năm năm trước, cha mẹ cô đều qua đời.”

Thời Nguyện nghe xong lập tức quay phắt lại.

Ông lão mỉm cười, tay vuốt chòm râu rối bời dưới cằm: “Sao nào, cô bé có muốn xem một quẻ không?”

Khi Thời Nguyện còn bán tín bán nghi quay lại, thì bên phía Tạ Dự Chi, cả nhóm đã thuận lợi đi đường vòng đến thị trấn phía trước.

Suốt dọc đường, Tạ Dự Chi vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc nữ quỷ kia xuất hiện vì lý do gì?

Tại sao lần nào nàng cũng xuất hiện đúng lúc hắn gặp nguy hiểm?

Nhưng nếu nói nàng luôn đi theo hắn, thì lại không hợp lý.

Ít nhất là hiện tại, nữ quỷ không có mặt.

Nếu phải tìm điểm chung, thì chỉ có một: mỗi lần nữ quỷ xuất hiện, đều là lúc hắn lâm vào hiểm cảnh.

Một ngôi miếu đổ nát có thể khiến người ta chết rét, mặt đất bất ngờ sụp xuống cũng đủ để chôn sống người.

Còn việc suy đoán này đúng hay sai…

Thử rồi sẽ biết.

Thời Nguyện ngồi xuống chiếc ghế nhựa nhỏ, cẩn trọng hỏi: “Xem một quẻ bao nhiêu tiền ạ?”

Ông lão cười hề hề, rút từ sau lưng ra một tờ bảng giá: “Yên tâm đi, chỗ ta tuyệt đối không lừa già dối trẻ. Ta đề xuất cháu chọn gói ‘gia đình trọn gói’ sự nghiệp, tài vận, nhân duyên đều có, giá lại cực kỳ phải chăng. Không phải một ngàn tám, cũng không phải chín trăm chín tám, chỉ cần sáu trăm tám mươi tám thôi, thế nào?”

Thời Nguyện mặt không cảm xúc đặt bảng giá xuống.

Dù câu nói ban nãy của ông lão quả thật khiến cô tò mò, nhưng vẫn chưa đủ để cô cam tâm tình nguyện trở thành “con gà bị vặt lông”.

Hơn nữa, từ lúc cô ngồi xuống, ông lão này càng nhìn càng thấy không đáng tin.

Thấy động tác của Thời Nguyện, ông lão vội vàng ngăn lại: “Cô bé đừng vội, nếu thấy đắt thì ta giảm giá cho!”

Thời Nguyện nhếch mép: “Cháu thấy duyên giữa hai ta… chắc chưa đủ sâu.”

Vừa bước được năm mét, phía sau đã vang lên một tiếng hét:

“Quay lại cho ta! Tám mươi tám! Giá gãy xương! Không thể thấp hơn nữa!”

Thời Nguyện quay lại ngồi xuống ghế, mỉm cười: “Cháu thấy duyên giữa hai ta cũng khá sâu đấy. Quét mã hay tiền mặt ạ?”

Ông lão chỉ vào mã thanh toán bên cạnh, thở dài một tiếng.

Sau khi nhận được tiền, ông lão hỏi ngày tháng năm sinh, rồi nheo mắt bắt đầu bấm đốt ngón tay tính toán.

Thời Nguyện nhìn ông bấm được một nửa lại lôi ra một quyển sách, lật tới lật lui, biểu cảm trên mặt cô càng lúc càng phức tạp.

Vậy nên… câu nói ban nãy, chắc chỉ là ông lão “mèo mù vớ cá rán” thôi.

Qua đúng mười lăm phút, ông lão mới đặt quyển sách xuống, ánh mắt nhìn Thời Nguyện sáng rực như đèn pha.

“Cô bé à, mệnh cách của cháu… quý giá không thể diễn tả được!”

Khóe miệng Thời Nguyện giật giật, trong đầu như vang lên tiếng “tám mươi tám tệ bay theo gió”.

“Ê, đừng có không tin. Ta nói cho cháu biết, duyên phận giữa cháu và cha mẹ vẫn chưa dứt đâu. Đến lúc, các người sẽ gặp lại.”

Thời Nguyện truy hỏi: “Ý bác là kiếp sau tụi cháu vẫn có thể làm người một nhà sao?”

Ông lão ra vẻ thần bí: “Không thể nói, không thể nói.”

Thời Nguyện mặt đơ như tượng: “Vậy bác nói cái gì mà bác có thể nói đi.”

Ông lão hạ giọng đầy bí ẩn: “Chồng tương lai của cháu thân phận cực kỳ cao quý, chỉ là vận mệnh hơi trắc trở. Nhưng có cháu bên cạnh, mọi thứ sẽ thuận lợi. Còn tài vận của cháu… yên tâm, sắp tới sẽ khởi sắc.”

Thời Nguyện nghe xong mà không biết nên biểu cảm thế nào cho phải.

Từng lời từng chữ, đang nói về cô thật sao?

Cái mệnh cách này, ít nhất cũng phải là nữ chủ tịch giàu nhất thành phố A rồi.

Ông lão nói xong cũng chẳng quan tâm cô có tin hay không, trực tiếp móc từ túi ra một sợi dây đỏ, trên đó là một chiếc bình an phù nhìn qua đã thấy giả, như thể làm từ nhựa rẻ tiền.

Thời Nguyện vừa thấy món đồ đó, lập tức ngả người ra sau, mặt đầy vẻ từ chối.

Cô tuyệt đối không bỏ thêm một xu nào nữa!

Ông lão nhìn dáng vẻ của cô là biết không moi thêm được gì, thở dài một tiếng, rồi ném luôn sợi dây vào lòng cô.

“Yên tâm, không lấy tiền. Thứ này… có duyên với cháu.”

 

Hết Chương 3: Mệnh Cách Của Cô, Quý Giá Vô Ngần.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page