Danh sách chương

Từ những đường nét gương mặt, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy vào lúc sáu tuổi. Không ngoan ngoãn đáng yêu như lúc bé mà có có thêm chút lạnh lùng.

Dù đã ngủ thiếp đi vì say nhưng cơ thể Sinai vẫn không hề thả lỏng.

Cô ấy cuộn tròn mình lại như một đứa trẻ, giống như đang đề phòng thứ gì đó.

Norton biết Sinai vốn là người trưởng thành nên quần áo hắn mua cho cô ấy là loại có thể tự động co giãn theo cơ thể.

Như thế rất tiện lợi, sau này đợi đến khi bình phục hồi cô ấy vẫn có thể mặc nó.

Bộ đồ ngủ tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ấy với vòng eo thon thả.

Rõ ràng gương mặt của Sinai thuộc kiểu lạnh lùng, nhưng cảnh tượng ấy lại có thể được diễn tả bằng hai từ “nóng bỏng”.

Sức tấn công của nó vào thị giác là rất lớn.

Bàn tay cầm chăn bông của Norton hơi khựng lại, hắn khẽ cụp mắt xuống.

Trí nhớ là một thứ rất kỳ diệu.

Sau khi bạn và một ai đó quen biết, hiểu rõ về nhau, tất cả những hình ảnh liên quan đến cô ấy từ trước đến nay trong đầu bạn sẽ ồ ạt tuôn trào.

Cũng chính lúc này, Norton mới nhớ ra là khi xưa hắn đã cứu một cô gái đang chạy hớt hải trong con hẻm.

Lúc đó chỉ là tiện tay cứu người mà thôi, hắn hoàn toàn không để ý nhiều.

Sinai không uống thuốc giải độc tạm thời do Doanh Tử Khâm chế tạo, nhưng vẫn khôi phục được cơ thể thì chắc hẳn là do cô ấy đã ăn phải thứ khác.

Nghĩ vậy, Norton đắp chăn lên người cô gái, chuẩn bị kiểm tra lại mọi thứ mà cô ấy đã ăn trước đó.

Nhưng hắn vừa xoay người thì chân đột nhiên bị móc trúng.

Trong nháy mắt, cơ thể của Norton trở nên căng cứng, giống như một con quái thú bị người ta xâm chiếm lãnh thổ.

Đôi mắt xanh sẫm cũng đột nhiên nheo lại, vô cùng nguy hiểm.

Hắn quay người lại mới phát hiện Sinai đã gần lăn xuống khỏi giường, nhưng hai chân lại kẹp chặt lấy đùi hắn.

Tư thế này cực kỳ mờ ám.

Norton cúi xuống, cau mày: “Trưởng thành rồi mà ngủ cũng không được ngay ngắn à?”

Thói quen kiểu gì thế.

Rõ ràng Sinai vẫn đang say, tất cả mọi phản ứng đều là hành động trong vô thức.

Ngay sau đó, cô ấy lăn vào trong vòng tay hắn, giống như thể đã tìm được bến đỗ an toàn. “Mẹ ơi……” Nghe thấy hai từ này, bàn tay định rút về của Norton chợt khựng lại, im lặng mất một hồi, cuối cùng áp lên đầu cô ấy.

Hắn từng loáng thoáng nghe thấy Doanh Tử Khâm nhắc đến việc đại gia trưởng và Đại phu nhân tiền nhiệm của gia tộc Ryan Cách Nhĩ đã qua đời từ sớm.

Sau khi sinh ra cặp song sinh Sinai và Hi Lạc không được bao lâu thì bọn họ qua đời.

Norton ngồi xuống, kéo chân và cánh tay của cô ấy xuống.

Sau đó, hắn giữ chặt vai để ngăn cô ấy làm ồn.

Ngón tay hắn tóm lấy cằm cô: “Có biết tôi không?” 

Sinai mở mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Bố ơi…” “……” Được.

Tại sao hắn lại nói chuyện với một người say rượu cơ chứ?

Sinai lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi xác nhận rằng cô ấy đã ngủ, Norton rời khỏi phòng.

Hắn đến trước chiếc ghế sô pha trong phòng khách, cầm bình rượu và đồ ăn nhẹ mà Tố Vấn làm lên, bước vào phòng thí nghiệm bắt đầu tiến hành nghiên cứu.

Một giờ sau, Norton tháo găng tay phòng thí nghiệm của mình, cuối cùng đưa ra kết luận.

Rất tình cờ là sau khi bia, rượu và đồ ăn nhẹ do Tố Vấn mang đến được trộn lẫn lại với nhau, một số nguyên tố bên trong chúng tạo ra một phản ứng hóa học kỳ diệu.

Phản ứng hóa học này sinh ra một vật chất mới và chính nó là chất dẫn thúc đẩy Sinai phục hồi cơ thể.

Nhưng chất này không ổn định nên chỉ khối phục được trong thời gian ngắn.

Tuy nhiên, nó hoàn toàn khác với thuốc giải độc tạm thời do Doanh Tử Khâm chế tạo ra, sẽ không gây hại cho cơ thể con người, cũng sẽ không xảy ra hiện tượng kháng thuốc.

Là một vị thuốc dẫn phù hợp.

Norton cất vật chất mới chế tạo ra vào trong lọ thuốc thử để bảo quản, sau đó hắn liếc nhìn thời gian rồi đi ra ngoài.

Norton suy nghĩ giây lát. Chậc. Dáng dấp cũng không tệ. Lãng phí không ít thức ăn của hắn.

** Một bên khác.

Viện Hiền giả.

Leroy đến trước cánh cửa thứ mười bảy.

Cũng giống như các cánh cửa khác, hoa văn được chạm khắc trên cửa là hình dáng của một tòa tháp cao.

“Chiến Xa hành động một mình đã thành quen, tính tình lại quái gở.” Leroy dừng lại, lên tiếng, không có thái độ trịch thượng như đối với Tần Linh Du, mà là thái độ ngang vai phải về: “Tháp, xin cậu hãy giải quyết chuyện này đi.”

Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, một bóng người dần dần hiện ra từ trong bóng tối. Đó là một người đàn ông cao lớn và uy nghiêm. Y có mái tóc đen dài, khuôn mặt trắng bệch, gương mặt mang theo vẻ lạnh lùng.

Hơi thở lạnh lẽo phả thẳng vào mặt ấy khiến Leroy cũng không kìm được phải lùi lại một bước.

Hiền giả hệ chiến đấu luôn là những sinh vật mạnh nhất.

“Vì giết chết Người Yêu mà không tiếc trả giá bằng tính mạng của hàng chục thậm chí là hàng ngàn người.” Tháp mở miệng: “Leroy, cô thật sự cảm thấy đáng sao?”

“Có phải các người đều đã quên rằng Người Tình và Devil là cùng một phe không?” Leroy hít sâu một hơi: “Nếu cô ta không phát động cuộc Thánh chiến với Devil thì tại sao tôi phải làm như vậy chứ?”

Sức mạnh của hiền giả quá khổng lồ.

Một khi cuộc Thánh chiến thứ hai nổ ra, nó thật sự sẽ là một thảm họa ở mức độ diệt chủng.

Lần trước hiền giả Ác Ma muốn phá hủy Thế giới chi thành, làm sao biết được lần này kẻ đó có hủy diệt bảy lục địa và bốn đại dương hay không?

“Được.” Tháp mỉm cười: “Tôi sẽ tiêu diệt hết tất cả những người vào thành phố trong tối nay.”

 

 

Nói xong, y liền đi ra ngoài.

Lúc này Leroy mới thở phào nhẹ nhõm.

Bản đồ sao do Bánh Xe Số Mệnh để lại chỉ có thể xác định được vị trí của các hiền giả hệ hỗ trợ.

Suy cho cùng thì bản đồ sao cũng chỉ sở hữu một phần sức mạnh của Bánh Xe Số Mệnh, chứ không phải là bản thân cô ấy.

Vì vậy, căn bản không một ai có thể tính toán được vị trí của hiền giả Ác Ma.

Mà cũng không thể san bằng toàn bộ Thế giới chi thành chỉ để tìm Devil được.

Với tư cách là người thống trị Thế giới chi thành, hy sinh một số nhỏ để cứu được phần lớn đương nhiên là xứng đáng.

Leroy cũng rời khỏi phòng, đi lên tầng cao nhất của tòa kiến trúc lơ lửng trên không – viện Hiền giả này.

Cô ta cầm quyền trượng và quan sát toàn cảnh Thế giới chi thành.

Cách đó không xa, bên ngoài thành phố.

“Ầm ầm ——”

Hơn ba mươi nghìn cổ võ giả tập hợp, lần lượt ngồi lên những chiếc máy bay do IBI điều động đến. Đối với đám tông sư cổ võ, cảnh tượng này quả thật vô cùng mới lạ.

Chín phần mười trong số họ chưa từng rời khỏi giới cổ võ kể từ cuối thế kỷ 20, vẫn giữ thói quen cổ xưa, cùng lắm chỉ biết nghịch điện thoại cho vui. Một đội hình chiến đấu quy mô như hạm đội thế này đúng là chưa từng thấy qua.

Nhị trưởng lão tò mò không kìm được, đưa tay sờ thử bảng điều khiển có khe đọc thẻ, liền bị Anthony chỉ huy hạm đội trên không của IBI trừng mắt đuổi ra ngoài ngay lập tức.

Anthony vô cùng khó chịu. Anh ta thật không ngờ rằng vị trưởng quan của họ ở giới cổ võ lại có hẳn một nhóm thuộc hạ riêng. Hơn nữa, còn muốn tranh giành quyền với anh ta.

Ở trong khoang máy bay.

“Đừng sốt ruột.” Phó Quân Thâm quay đầu sang: “Ở nước Hoa, bác Lộ Uyên hoàn toàn không có thông tin nhận dạng, anh đã lệnh cho Anthony gửi máy bay không người lái ra ngoài, sớm nhất cũng phải mất một tháng mới hoàn thành việc so sánh được.”

“Vâng.” Doanh Tử Khâm ngập ngừng: “Chỉ là càng ngày em càng cảm thấy bất an.” 

Phó Quân Thâm không nói gì, chỉ đáp lại ba chữ: “Anh ở đây.”

Phía sau hai người, Giang Nhiên đã ngủ say như một chú cún ngốc.

Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên, Doanh Tử Khâm nhấc máy.

“A lô.” Giọng người đàn ông có hơi khàn khàn: “Là tôi.” 

Doanh Tử Khâm nghe thấy giọng nói của hắn có điều gì đó không ổn, trầm ngâm nói: “Anh đã là hiền giả rồi mà vẫn còn bị cảm à?”

“Không phải.” Norton ho khan một tiếng, lạnh lùng nhíu mày: “Tôi không bị cảm lạnh.”

Doanh Tử Khâm cũng không hỏi thêm nữa, gật đầu: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi nói với cô một tiếng.” Norton lạnh nhạt nói: “Nữ Tư Tế quan sát bản đồ sao của Bánh Xe Số Mệnh và kết luận là hiền giả Người Yêu đang trên đường quay lại.”

Đôi mắt phượng của Doanh Tử Khâm hơi nheo lại: “Hiền giả Người Yêu sao?” Trên chiếc máy bay này toàn là người mình, Doanh Tử Khâm mở chế độ loa ngoài.

Sau khi quyết định đi đến Thế giới chi thành, cô cũng có kể với Lăng Miên Hề và những người khác về sự tồn tại của hai mươi hai vị hiền giả.

“Đúng vậy, hiền giả Người Yêu.” Giọng nói của Norton từ tốn: “Cô ấy là một trong ba vị hiền giả đã tham gia vào cuộc Thánh chiến với Ác Ma”.

“Leroy sợ rằng cô ấy sẽ lại phát động cuộc Thánh chiến một lần nữa, nên muốn giết chết cô ấy trước khi sức mạnh và trí nhớ của cô ấy được khôi phục.”

Nghe được lời đó, Phó Quân Thâm ngẩng đầu lên, ánh mắt tối sầm lại.

Nếu một hiền giả bị giết chết trước khi trở về vị trí, sau khi chuyển thể lần nữa, sức mạnh của người đó sẽ dần suy yếu.

Cho đến khi hoàn toàn chết đi.

Đó là cách duy nhất để giết các hiền giả, ngoài việc ứng phó với tai họa.

“Cô ta yêu cầu tôi giải quyết hết những người bước vào thành phố kể từ sau đêm nay.” Norton cười lạnh lùng: “Nhưng có lẽ vẫn không yên tâm nên còn yêu cầu Tòa Tháp ra tay nữa.” Đầu tiên có hai mươi hai hiền giả trước, sau đó mới có hai mươi hai lá ẩn chính trong bộ bài Tarot.

Còn trong bộ bài Tarot, Tháp là lá bài duy nhất mang ngụ ý xấu bất kể nó nằm ở chiều thuận hay ngược.

Tương ứng với việc đó, sức mạnh của hiền giả Tháp cũng sẽ trở nên to lớn hơn. Doanh Tử Khâm chậm rãi ngước mắt, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía đám mây đen ngưng tụ phía trước mặt: “Anh nói muộn quá rồi.”

Ánh mắt Norton thay đổi. Doanh Tử Khâm đứng dậy, mở cánh cửa bên cạnh ra: “Hắn ta đã đến rồi.” Cô và Phó Quân Thâm nhìn nhau một cái, trực tiếp nhảy ra khỏi chiếc máy bay vẫn đang bay. “Ầm ầm!”

Khoảnh khắc ấy, tiếng sấm vang dội át cả âm thanh động cơ máy bay, gió dữ cũng theo đó mà nổi lên cuồn cuộn. Trời đất tối sầm, cuồng phong gào thét, từng tia chớp lam tím đan xen xé rách màn đêm.

Cảnh tượng như thể thiên băng địa liệt, vạn vật đều chao đảo.

Hai mươi hai Hiền giả, Tháp.
Năng lực đặc thù: Tai họa!

 

Hết Chương 780: Hiền giả Tháp.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page