Danh sách chương

 

Ý thức thăm dò vào không gian, cô lập tức sững sờ!

Không gian vốn chỉ có 125 mét khối, trong nháy mắt đã tăng gấp đôi!

Xem ra cô bồ nhí này có không ít trang sức vàng!

Lần này hời cho cô rồi!

Cho dù không tìm thấy lô vàng thỏi kia, lần này cũng đã kiếm bộn!

Mộc Cửu Nguyệt lại mở một căn phòng khác, muốn lặp lại chiêu cũ.

Kết quả khiến cô rất thất vọng.

Trong phòng trống không.

Mở liên tiếp ba căn phòng, chỉ thu được một đống chăn bông mùa đông, chăn tơ tằm, bộ bốn món bằng sa tanh, chăn lông vũ, chăn bông nhỏ và các vật dụng trong phòng ngủ khác.

Ừm, cũng được, đỡ phải tốn tiền mua.

Ngay lúc Mộc Cửu Nguyệt chuẩn bị tiếp tục càn quét phòng tiếp theo, đột nhiên bên ngoài có tiếng động cơ ô tô.

Ngay sau đó có người bật đèn phòng khách.

Không ổn, có người đến!

Mộc Cửu Nguyệt không còn thời gian lựa chọn, thuận tay mở cửa phòng chứa đồ lặt vặt bên cạnh, lách người vào trong.

Cánh cửa vừa đóng lại, đã nghe thấy tiếng bước chân đi lên.

Nguy hiểm thật!

Mộc Cửu Nguyệt không dám thở mạnh, hơi thở cũng ngưng lại, sợ bị phát hiện.

Một giây, hai giây, ba giây…

Một phút sau, tiếng bước chân biến mất ở tầng ba.

Mộc Cửu Nguyệt lúc này mới thở phào một hơi dài.

Vừa định đứng dậy rời đi, cô đột nhiên cảm thấy cảm giác dưới chân không đúng.

Mộc Cửu Nguyệt bật điện thoại chiếu xuống.

Liền thấy dưới chân là một tấm thảm Ba Tư thủ công dày và đắt tiền.

Tấm thảm này xuất hiện ở bất cứ đâu cô cũng không thấy lạ, nhưng lại xuất hiện trong phòng chứa đồ, hơn nữa còn được trải phẳng phiu.

Ừm…

Mộc Cửu Nguyệt nhanh nhẹn lật tấm thảm lên.

Liền thấy một tấm ván gỗ đen ngòm rộng một mét vuông xuất hiện trước mắt, hoàn toàn không ăn nhập với gạch lát sàn xung quanh.

Mộc Cửu Nguyệt đưa tay sờ qua sờ lại trên tấm ván gỗ này, cuối cùng sờ thấy một chiếc khóa nhỏ ở góc.

Cô rút một chiếc kẹp tóc từ trên đầu xuống, bẻ thẳng, “lách cách” một hồi, chiếc khóa nhỏ kêu “cạch” một tiếng rồi mở ra.

Mộc Cửu Nguyệt đặt chiếc khóa nhỏ sang một bên, hai tay nắm lấy hai bên tấm ván gỗ, dùng sức lật lên.

Một cái cửa hầm lập tức xuất hiện trước mắt.

Mộc Cửu Nguyệt ngậm điện thoại trong miệng nhìn xuống, tròng mắt lập tức mở to: Phát, phát tài rồi!

Chỉ thấy bên dưới là từng hàng từng hàng thỏi vàng được xếp san sát, suýt nữa thì làm mù cả mắt cô!

Kiếp trước cộng thêm kiếp này, cô chưa bao giờ thấy nhiều vàng như vậy!

Phát tài rồi, phát tài rồi.

Khóe miệng cô cong lên đến mức lấy cả súng AK ra cũng không đè xuống được!

Mộc Cửu Nguyệt đã vào đây một lúc rồi, không thể trì hoãn thêm nữa.

Cô vươn tay ra một cái, trong lòng thầm niệm: Thu thu thu!

Những hàng thỏi vàng đó, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, được xếp gọn gàng vào trong không gian của Mộc Cửu Nguyệt.

Mộc Cửu Nguyệt thu xong thỏi vàng cuối cùng, nhanh chóng khôi phục lại sàn nhà, khóa lại chiếc khóa nhỏ, trải tấm thảm cho phẳng phiu, dọn dẹp sạch sẽ những dấu vết có thể bị bỏ sót, rồi lách người một cái đã nhảy từ nhà bếp ra ngoài.

Đúng lúc này, xe chở rác đến thu gom rác.

Mộc Cửu Nguyệt nấp vào một góc, nhanh chóng thay một bộ đồng phục của công nhân vệ sinh, đeo khẩu trang lớn, vác theo cây chổi lớn “mượn” được của ban quản lý, ung dung đi đến trước xe chở rác, vẫy tay chào tài xế.

Tài xế tưởng cô là công nhân vệ sinh của Hoàng Kim Thành.

Bảo vệ của Hoàng Kim Thành lại tưởng cô là công nhân vệ sinh đi cùng xe chở rác.

Vì vậy không ai nghi ngờ thân phận của Mộc Cửu Nguyệt, cứ mặc kệ cô vừa vung cây chổi lớn vừa quét dưới đất vừa rời đi.

Vừa rời khỏi Hoàng Kim Thành, Mộc Cửu Nguyệt đã lách mình vào công viên nhỏ không xa, nấp sau những bụi hoa rậm rạp, nhanh chóng tiến vào không gian.

Vừa vào trong, Mộc Cửu Nguyệt đã sững sờ!

Đây còn là không gian nhỏ bé của cô sao?

Cô thật sự không đi nhầm chỗ chứ?

Không gian vốn chỉ nhỏ bằng cái chuồng bồ câu, nay đã trở nên lớn như một sân vận động!

Những vật tư từng suýt chất đầy không gian, nay chỉ co cụm lại trong một góc nhỏ xíu, không hề bắt mắt!

“Phất lên rồi!” Mộc Cửu Nguyệt véo mạnh vào đùi mình một cái, nhận ra đây không phải là mơ, cuối cùng cũng cất tiếng cười ngông cuồng: “Tốt quá rồi! Có không gian lớn như vậy, kiếp này, mình nhất định có thể sống sót đến cuối cùng!”

Đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nói máy móc: “Phát hiện 6,890,000 gram vàng, có muốn kích hoạt chức năng sao chép vạn lần không?”

Mộc Cửu Nguyệt chớp chớp mắt.

Khoan đã?

Sao chép vạn lần?

Có phải là ý nghĩa mà cô đang hiểu không?

6,890,000 gram vàng? Cô không nghe nhầm chứ?

Chỉ là một người giàu nhất của thành phố K quèn, sao lại có nhiều vàng như vậy?

Hết Chương 4.2: Phát, phát tài rồi!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page