Danh sách chương

Hoàng Kim Thành là khu nhà giàu, an ninh bên trong vô cùng nghiêm ngặt.

Bây giờ lại chưa đến mạt thế, trật tự vẫn còn, muốn đi vào từ cổng chính là chuyện rất khó.

Nhưng đi vào từ cửa sau của hiệu thuốc thì có thể thần không biết quỷ không hay.

Mộc Cửu Nguyệt đã quyết định, cô ném hết số thuốc vừa mua vào không gian, quay người đi đến công viên cách đó hai con phố, tùy tiện tìm một góc khuất, trong nháy mắt đã lóe vào trong không gian, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất.

Lúc cô xuất hiện trở lại, đã biến thành một thiếu niên khó phân biệt nam nữ.

Mộc Cửu Nguyệt cao 1m73, vì để tiện cho việc đi làm nên để tóc ngắn, vì vậy đóng giả con trai không hề có cảm giác gượng ép.

Mộc Cửu Nguyệt đeo khẩu trang đen và mũ lưỡi trai đen, cúi đầu một lần nữa bước vào hiệu thuốc.

“Thưa anh, xin hỏi anh cần gì ạ?” Nhân viên vừa định đến chào hỏi Mộc Cửu Nguyệt thì đã thấy cô ôm bụng lao vào trong.

“Tôi đau bụng, cho tôi đi vệ sinh nhờ một chút, cho tôi một hộp thuốc tiêu chảy, nhanh lên!” Mộc Cửu Nguyệt lẩm bẩm không rõ rồi lao vào trong.

Nhân viên nhanh tay lẹ mắt lấy một hộp thuốc từ trên kệ, đưa cho Mộc Cửu Nguyệt, thuận tay nhận lấy tờ một trăm đồng Mộc Cửu Nguyệt đưa qua, trơ mắt nhìn đối phương lao vào nhà vệ sinh: “Này, trả lại tiền thừa cho anh…”

“Không cần trả lại đâu.” Giọng Mộc Cửu Nguyệt còn chưa dứt, người đã lao vào nhà vệ sinh.

Đóng cửa, khóa trái.

Mộc Cửu Nguyệt nhanh chóng quan sát một vòng cửa sổ và lỗ thông gió của nhà vệ sinh, vị trí của chúng hướng chéo về phía khu biệt thự Hoàng Kim Thành, không xa là một hàng hoa mộc lan tím um tùm, đang nở rộ kiều diễm.

Hướng còn lại là một dải cây đông thanh lớn.

Vì nhiệt độ tăng cao nên chúng cũng mọc rất um tùm.

Mộc Cửu Nguyệt nhanh nhẹn bám vào bệ cửa sổ, một cú nhoài người khéo léo là đã ngồi xổm trên cửa sổ, cô rút từ trong túi ra một chiếc tua vít đa năng, gọn gàng tháo dỡ song sắt chống trộm trên cửa sổ, rồi nhẹ nhàng như một con mèo nhảy từ cửa sổ xuống, ngay khoảnh khắc chạm đất, cô thực hiện một cú lộn nhào về phía trước điêu luyện, lăn thẳng vào trong bụi cây đông thanh.

Tiếp theo, là chờ đợi.

Chờ trời tối.

Nếu là cô của kiếp trước, chắc chắn sẽ không chịu nổi môi trường này.

Nhưng cô đã trải qua mười lăm năm mạt thế, đừng nói là ngồi trong bụi cây đông thanh mấy tiếng, cho dù là ngồi một ngày trong trời băng tuyết hay sa mạc, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trong số mười tỷ người, sàng lọc ra hai nghìn người cuối cùng, mỗi một người có thể sống sót đến cuối cùng đều có kỹ năng giữ mạng của riêng mình.

Bảo vệ phụ trách tuần tra đi đi lại lại quanh bụi cây đông thanh bốn vòng, vậy mà không một ai phát hiện ra, cách họ chỉ hai mét, có một người đang yên lặng nằm im.

Trời cuối cùng cũng tối dần.

Mộc Cửu Nguyệt vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Giống như một con sói đơn độc, ẩn mình nín nhịn chờ đợi cú ra đòn cuối cùng.

Hoàng Kim Thành cũng từ ồn ào lúc đầu dần trở nên yên tĩnh, khi kim giờ trên cổ tay chỉ ba giờ sáng, Mộc Cửu Nguyệt cuối cùng cũng hành động.

Cô men theo đường đi, né tránh vị trí của các camera, lặng lẽ mò đến vị trí của tòa nhà trung tâm nhất.

Đèn trong biệt thự đã tắt hết, người bên trong cũng đã ngủ say.

Mộc Cửu Nguyệt áp sát người vào bức tường ngoài lạnh lẽo, từng chút một di chuyển đến vị trí nhà bếp.

Chiếc tua vít trong tay nhẹ nhàng cạy mở cửa sổ.

Một tay chống lên, mượt mà như cá lặn xuống nước, cô nhẹ nhàng rơi vào trong phòng bếp.

Ngay khoảnh khắc tiếp đất, cô lăn một vòng áp sát vào sau cánh cửa bếp, cẩn thận lắng nghe không có động tĩnh gì bên trong, lúc này mới tiếp tục mò vào trong.

Biệt thự rất lớn, phòng cũng nhiều.

Mộc Cửu Nguyệt hoàn toàn không biết vàng sẽ được giấu ở đâu.

Mà thời gian của cô có hạn, không thể tìm từng phòng một.

Cho nên…

Cô chọn phòng của nữ chủ nhân.

Tay nắm cửa được vặn mở không một tiếng động, trong bóng tối, Mộc Cửu Nguyệt như một con mèo, lanh lẹ lẻn vào phòng.

Trên chiếc giường lớn không xa, chỉ có một người phụ nữ vóc dáng yêu kiều, đang ôm chăn ngủ say sưa với một người đàn ông trẻ tuổi.

Ồ hô.

Có biến.

Cô không chút do dự rút điện thoại ra, chụp ảnh quay phim một lèo.

Làm xong tất cả, Mộc Cửu Nguyệt rón rén nhoài người, mở cửa phòng thay đồ.

Không thèm nhìn, bất kể là thứ gì, chỉ có một chữ: Thu!

Chỉ trong nháy mắt, phòng thay đồ gần hai mươi mét vuông đã trống không.

Mộc Cửu Nguyệt làm xong tất cả liền lập tức rút khỏi phòng.

Hết Chương 4.1: Phát, phát tài rồi!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page