Danh sách chương

Gia đình tôi đều rất vui mừng khi tôi thi đỗ vào trường chuyên.

 

Chỉ có một mình bà ngoại tôi, khi nhìn thấy tôi, lại tỏ ra lo lắng.

 

Có gì không ổn sao ạ?

 

Tôi lại soi gương một lần nữa: Ngoại hình thanh tú, dễ nhìn, trang phục giản dị nhưng thanh lịch, không chói lọi.

 

Tôi lại kiểm tra điểm số của mình, điểm số rất ổn, chứng tỏ trí tuệ của tôi khá tốt.

 

Cả vẻ bề ngoài lẫn bên trong đều tốt, vậy bà ngoại lo lắng điều gì nhỉ?

 

1

 

Bà ngoại tôi là một tiểu thư khuê các thời xưa, đã từng học ở trường tư thục, nhận được giáo dục tốt, làm người, làm việc rất đúng mực.

 

Từ nhỏ, tôi đã biết bà ngoại là một bà cụ rất thông minh, lời bà nói đáng để nghe.

 

Ánh mắt lo lắng của bà làm tôi bất an.

 

Kể từ khi chúng tôi lớn lên, bà ngoại không bao giờ chủ động xen vào chuyện của chúng tôi.

 

Vì thế, tôi đã chủ động hỏi bà.

 

Bà không thực sự muốn nói, nhưng do dự một lúc, cuối cùng bà nói.

 

Bà ngoại tôi nói rằng bà liên tục mơ thấy cùng một giấc mơ trong nhiều ngày.

 

Bà nói rằng thế giới của chúng ta thực ra là một cuốn sách.

 

Trong sách viết rằng, sau khi tôi lên cao trung, tôi sẽ kết bạn với một cô gái có đôi mắt to, tóc buộc đuôi ngựa, làn da trắng.

 

Nhờ duyên cớ đó, tôi đã quen biết một bạn nam và yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên.

 

Tôi tỏ tình với cậu bạn nam, nhưng vì cậu ấy là bạn thân của cô gái, cậu ấy không thẳng thừng từ chối, khiến tôi cảm thấy vẫn còn hy vọng.

 

Tôi không hề biết rằng cô gái và cậu bạn nam này là bạn thân từ nhỏ, hai người họ đã yêu nhau, chỉ là chưa làm rõ mối quan hệ mà thôi.

 

Tôi hoàn toàn không biết gì, một lòng một dạ theo đuổi bạn nam.

 

Tôi theo đuổi suốt ba năm, bỏ bê học hành. 

 

Nhưng cậu bạn nam vẫn không đồng ý, thấy rằng sau kỳ thi đại học chúng tôi sẽ phải chia tay, tôi đã vội vàng hạ thuốc bạn nam và đã phát sinh quan hệ với cậu ấy, sau đó tôi mang thai.

 

Khi cô gái biết được, cô ấy đã đau khổ tột cùng, cắt đứt quan hệ với cả tôi và cậu bạn nam.

 

Cậu bạn nam giận dữ, trả thù tôi một cách điên cuồng, không chỉ cho đám bạn thân của mình đẩy tôi ngã xuống cầu thang khiến tôi sảy thai, mà còn dẫn tôi vào tầm ngắm của đối thủ của cậu ấy…

 

Nghe xong, tôi toát mồ hôi lạnh, tôi xoa tay để tăng nhiệt độ rồi bằng giọng run rẩy hỏi.

 

“Bà ơi, có phải bà đang đọc truyện trên Zhihu không?”

 

Bà tôi nhăn mặt: “Zhihu là cái gì?”

 

Không phải đọc Zhihu?

 

Nhưng câu chuyện này rõ ràng là câu chuyện của nhân vật phụ, thúc đẩy mối quan hệ giữa nhân vật nam và nữ chính tỉnh ngộ.

 

Bà ngoại nhắc nhở tôi, đôi khi giấc mơ là điềm báo, bảo tôi phải cẩn thận.

 

Bà lo lắng, không ngừng nhắc nhở tôi.

 

“Hãy để mọi thứ tự nhiên.”

 

Tôi gật đầu lia lịa.

 

2

 

Sau khi nhập học, vì cao nên tôi được phân xuống ngồi cuối lớp.

 

Bạn cùng bàn của tôi cũng là một chàng trai khá cao, tên là Chu Cảnh Dương, trông rất đẹp trai.

 

Tôi liếc nhìn cậu ấy một cái, rồi lại nhìn, nhìn xong lại tiếp tục nhìn.

 

Ánh mắt tôi khiến cậu ấy cảm thấy khó chịu, cậu ấy nhìn lại tôi như thể đang nhìn một người bị bệnh tâm thần.

 

Tôi cẩn thận quan sát cơ thể mình, xác định sau khi nhìn cậu ấy ba lần, mạch đập và nhịp tim của tôi không hề tăng, mặt cũng không hề nóng lên.

 

Những phản ứng mà một người thường có khi yêu từ cái nhìn đầu tiên, tôi một cái cũng không có.

 

Tôi chỉ mỉm cười thân thiện với cậu ấy.

 

An toàn!

 

Chắc chắn cậu ấy không phải là nam chính.

 

Huống hồ, Chu Cảnh Dương được giáo viên phân chỗ một cách ngẫu nhiên, không phải do nữ chính mang đến.

 

Tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút và vui vẻ bắt đầu hành trình làm bạn cùng bàn với cậu ấy.

 

3

 

Tính cách của Chu Cảnh Dương khá lạnh lùng, nhưng cư xử lại lễ phép, chu toàn

 

Tính tôi lại phóng khoáng, vô tư.

 

Xác định cậu ấy không phải là nam chính, tôi giao tiếp với cậu mà không hề có phòng bị.

 

Tôi thích nói chuyện, còn cậu ấy thì không, sau một tuần ngồi cùng nhau, chúng tôi đã có thể nói chuyện không ngừng.

 

Nói một cách chính xác là tôi nói, cậu ấy đành phải nghe.

 

Không lâu sau, tôi tự nhận mình và Chu Cảnh Dương đã trở thành bạn thân.

 

Thực ra, chúng tôi có rất nhiều điểm giống nhau.

 

Chẳng hạn, nhìn thì cứ như là đang chăm chỉ học tập. Nhưng thực tế, tôi đang lén đọc tiểu thuyết.

 

Còn cậu ấy thì đang lén vẽ tranh, cậu ấy vẽ phong cảnh rất giỏi.

 

Tôi đã dùng giọng đầy ngưỡng mộ để xin cậu ấy vẽ người, vẽ tôi thử xem sao?

 

Cậu ấy nói không thích vẽ người, vẽ người rắc rối.

 

Nói xong cậu ấy liếc tôi một cái, tôi lập tức hiểu ra, đây là đang nói tôi rắc rối sao?

 

Tôi tức giận làm ra vẻ hung dữ, tóc tai rối bời.

 

Cậu ấy thấy thú vị, đã vò nhẹ tóc tôi và nói.

 

“Nhưng nếu là cậu thì tôi có thể ngoại lệ.”

 

Tôi lập tức mỉm cười rạng rỡ, nói cậu ấy đúng là tốt bụng.

 

Cậu ấy lắc đầu không nói gì.

 

“Vẽ một bức tranh cũng khiến cậu vui như thế, đúng là không có tiền đồ.”

 

Tôi không quan tâm, ước nguyện của tôi đã thành hiện thực.

 

Tôi tiếp tục vui vẻ mở tiểu thuyết võ hiệp, nhân vật chính vừa bị thương rồi rơi xuống hang động khiến tôi lo lắng.

 

Cậu ấy liếc nhìn sang và nói: “Yên tâm đi, không chết được.”

 

Sau đó, đột nhiên, mắt cậu ấy bắt đầu nháy liên tục.

 

Tôi không để ý, tự nói chuyện một mình.

 

“Cậu thì biết gì, đây là hang động băng giá cực kỳ lạnh! Đừng để cậu ấy chết cóng, hi vọng còn có một quyển bí kíp võ công siêu phàm chờ được phát hiện.”

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page