Danh sách chương

Tôi không trả lời.

 

Mọi thứ đã thay đổi, cảm giác như đó là tình trạng bình thường của cuộc sống.

 

Lỗi lầm duy nhất của tôi, có lẽ là đã từng ngây thơ tin rằng Phó Thừa Hựu cũng có lúc thích tôi.

 

Nhưng chỉ đến khi chúng tôi chia tay, tôi mới chợt nhận ra sự thật phũ phàng.

 

Chiếc nhẫn không phù hợp ấy, thực ra đã cảnh báo tôi rồi.

 

Phó Thừa Hựu muốn tôi làm bạn gái.

 

Có thể là vì đang giận ai đó.

 

Hoặc chỉ là chợt thích chơi chơi.

 

Chủ nhân của chiếc nhẫn đó, vốn dĩ không phải là tôi.

 

Chính tôi lúc đó, tự lừa dối mình không chịu tin thôi.

 

Nhìn thấy bà Phó như vậy, tôi cũng thấy rất khó xử.

 

“Dì ạ, cháu không thể ăn tối cùng dì được, cháu sẽ mời dì vào một dịp khác ạ.”

 

Tôi xin phép rời đi.

 

Bà Phó và Phó Thừa Hựu đưa tôi ra cửa.

 

“Không cần đâu dì.”

 

Tôi từ chối lời đề nghị của bà Phó, quay người cầm túi và rời khỏi.

 

Khi ra cửa, tôi nghe thấy bà Phó đang buồn bã mắng mỏ Phó Thừa Hựu.

 

Nhưng tất cả những điều này, đã không còn liên quan đến tôi nữa.

 

Khi tôi gần đến thang máy, Thẩm Tòng Giới bất ngờ xuất hiện từ đâu đó.

 

Những vết thương trên mặt anh ấy vẫn chưa hồi phục hẳn, anh ấy đội một chiếc mũ.

 

Hôm nay anh mặc trang phục rất giản dị, áo phông và quần jogger, trông như một sinh viên mới ra trường.

 

Chỉ có điều, nụ cười của anh, vẫn là vẻ nham hiểm và xảo trá.

 

Tôi bị anh kéo vào một phòng bên cạnh thang máy trong chốc lát.

 

Đúng lúc đó, Phó Thừa Hựu từ trong phòng tiệc bước ra, vội vàng đi về phía thang máy.

 

“Sương Sương…”

 

Anh ta lớn tiếng gọi tên tôi.

 

Khi Phó Thừa Hựu gần đến cửa, Thẩm Tòng Giới khóa cửa lại với tiếng “click” một cách quyết đoán.

 

Trong phòng không bật đèn.

 

Khi Thẩm Tòng Giới cúi người lại gần, vành mũ của anh nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu tôi.

 

“Sương Sương, nếu hôm nay Phó Thừa Hựu không tìm thấy em, thì em đi với anh được không?”

 

23

 

“Vết thương của anh thế nào rồi?”

 

Tôi lảng tránh câu chuyện.

 

Thẩm Tòng Giới tháo mũ, đưa mặt gần hơn để tôi nhìn rõ vết thương.

 

“Gần như bị hủy dung rồi.”

 

“Giờ nhìn có vẻ không sao rồi.”

 

Tôi giơ tay, sờ nhẹ vào vảy sừng cứng trên vết thương.

 

“Sương Sương, ngứa lắm.”

 

Thẩm Tòng Giới đột nhiên thì thầm bên tai tôi rất nhẹ.

 

“Bác sĩ bảo anh không được gãi, ngứa đến mức anh không thể ngủ được.”

 

Anh ấy liếc tôi một cái có vẻ hơi tủi thân.

 

“Từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ bị đánh.”

 

“Vết thương đang lành, nó sẽ rất ngứa, anh phải cố chịu đựng, nếu không sẽ làm bung vết thương và để lại sẹo.”

 

Tôi nhẹ giọng an ủi anh.

 

“Vậy em gãi giùm anh được không?”

 

Ngay khi lời anh vừa dứt.

 

Bên ngoài hành lang lại vang đến tiếng bước chân.

 

Tiếp theo là tiếng Phó Thừa Hựu gọi tên tôi.

 

“Sương Sương, em đừng trốn anh được không?”

 

“Anh biết em chưa xuống, em vẫn ở đây.”

 

Phó Thừa Hựu bắt đầu gõ cửa từng phòng một.

 

Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng khuyên can anh ta.

 

Dù sao các phòng khác vẫn có khách đang ăn.

 

Nhưng tôi biết rất rõ tính khí của Phó Thừa Hựu, nhân viên phục vụ chắc chắn không thể ngăn cản anh ta.

 

Anh ta sẽ sớm đến ngay ngoài cửa phòng này.

 

Cơ thể tôi dần căng thẳng.

 

Thẩm Tòng Giới lại dán sát tôi hơn một chút.

 

“Sương Sương, hôn anh đi.”

 

Tôi nhìn vào vết sẹo dữ tợn ở khóe mắt anh.

 

Cuối cùng vẫn không đành lòng.

 

Tôi nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên vết thương đó.

 

Nhưng Thẩm Tòng Giới lại lợi dụng để ôm lấy eo tôi, đặt tôi ngồi lên bàn bên cạnh.

 

Khi anh cúi đầu hôn tôi.

 

Phó Thừa Hựu đang dùng sức gõ vào cánh cửa này.

 

“Lâm Sương, Lâm Sương?”

 

Toàn thân tôi cứng đờ, cố gắng đẩy Thẩm Tòng Giới ra.

 

Nhưng anh càng hôn sâu và mãnh liệt hơn.

 

“Sương Sương, anh ta không vào được đâu.”

 

24

 

Ngày hôm đó thật sự hỗn loạn.

 

Phó Thừa Hựu đã gõ mở từng cánh cửa trên tầng này.

 

Nhưng chính cái phòng mà tôi và Thẩm Tòng Giới đang ở.

 

Cuối cùng anh ta vẫn không thể vào được.

 

Khi anh ta đã điên cuồng chuẩn bị đập cửa.

 

Bà Phó đã buộc người kéo anh ta đi.

 

Trong khi tôi bị Thẩm Tòng Giới đang lạc lối trong cảm xúc.

 

Tiếng gọi tên tôi của Phó Thừa Hựu đã khàn đặc và điên dại.

 

Có lẽ anh ta đã nghe thấy tiếng động bên trong phòng.

 

Trong lúc cảm xúc dâng trào nhất, tôi không kiềm chế được mà rên lên một tiếng.

 

Và khi tôi phát ra tiếng, giọng của Phó Thừa Hựu bên ngoài cửa rõ ràng dừng lại một chốc.

 

Sau đó, tiếng đá cửa càng to và mạnh hơn.

 

Tôi căng thẳng đến mức cả người cứng đờ.

 

Cuối cùng Thẩm Tòng Giới cũng mất kiểm soát.

 

“Sương Sương.” 

 

Anh liên tục hôn tôi.

 

25

 

Bên ngoài yên tĩnh rất lâu.

 

Thẩm Tòng Giới quỳ trên sàn, cẩn thận là phẳng từng nếp nhăn trên chiếc váy của tôi.

 

Tôi dần bình tĩnh trở lại, nhưng càng nghĩ càng thấy bực bội.

 

Dù Thẩm Tòng Giới nói gì, tôi cũng không lên tiếng.

 

Cuối cùng khi chúng tôi chuẩn bị rời đi.

 

Thẩm Tòng Giới tựa vào cánh cửa, nắm lấy cổ tay tôi: “Sương Sương.”

 

Khi anh nghiêm túc, thực sự không hề giống như những lời đồn anh là kẻ lăng nhăng.

 

Tôi gần như cảm thấy.

 

Anh ấy thật sự thích tôi.

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page