Hiệu trưởng và các thầy cô ở trường cũ đã bảo vệ tôi.
Họ đã dùng lý lẽ mạnh mẽ đuổi ba và ông tôi đi.
Cho phép tôi tiếp tục học hành.
Năm thứ hai, Phó Thừa Hựu theo bà Phó làm từ thiện, đến thăm thành phố nhỏ đó.
Tôi là học sinh giỏi nhất, bà Phó đã bắt đầu tài trợ cho tôi.
Năm đó, cũng là lần đầu tiên tôi gặp Phó Thừa Hựu.
Anh ta sinh ra đã đẹp trai, như ngọc như ngà.
Có chút kiêu ngạo, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy ghét bỏ.
Khi bà Phó dẫn anh ta trở lại Bắc Kinh, anh ta đã nói với tôi một câu.
“Tiểu nha đầu, hẹn gặp ở Bắc Kinh.”
Câu nói này đã gieo vào trong tôi một hạt giống.
Từ đó về sau, tôi cố gắng hết sức, không dám có một phút lơ là.
Mười bảy tuổi, tôi thi đỗ vào một trong những trường đại học tốt nhất Bắc Kinh.
Hai mươi tuổi, Phó Thừa Hựu nói “Sương Sương, làm bạn gái của anh nhé”.
Khi tôi hai mươi mốt, mẹ của chị Hoa Hoa bị bệnh nặng, tôi biết tin đã khóc lóc van xin chị đến Bắc Kinh điều trị.
Tôi đã dùng hết học bổng của mình và tiền tiết kiệm từ công việc làm thêm.
Nhưng dì ấy bệnh quá nặng, không bao lâu sau đã qua đời.
Đáng buồn hơn là không lâu sau đám tang.
Chị Hoa Hoa cũng đổ bệnh, mắc cùng một căn bệnh như mẹ chị ấy.
Tôi không còn tiền, cuối cùng đã cắn răng vay nặng lãi.
Cứu được chị Hoa Hoa về từ của tử một lần.
Nhưng vẫn còn lần thứ hai, lần thứ ba, lần sua nguy hiểm hơn lần trước.
Tôi chỉ có thể đi cầu xin Phó Thừa Hựu.
Nhưng anh ta không chỉ không cho tôi mượn một đồng, mà còn ra sức làm nhục tôi.
Lúc đó tôi gần như sụp đổ.
“Anh không có nghĩa vụ phải cho em vay tiền, nhưng chúng ta quen biết bấy nhiêu năm, ít nhất anh cũng nên hỏi tại sao em lại thiếu tiền đến vậy, ít nhất là không nên nhục mạ em như vậy.”
Nhưng tôi nhận được, chỉ là một câu chế nhạo của anh ta.
“Không chịu được sự nhục mạ? Thì cút đi, không ai cản đâu.”
Tôi còn một ước mơ.
Ở quê hương tôi, ngôi làng nhỏ nghèo khó, hẻo lánh ấy.
Còn rất nhiều cô gái như tôi và chị Hoa Hoa.
Họ không có cơ hội học hành, thậm chí còn phải đi làm từ nhỏ để kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Lớn lên một chút lại bị bừa bãi gả đi, đổi lấy một khoản sính lễ để tiếp tục trợ cấp cho anh em.
Bị bóc lột từng giọt máu.
Tôi muốn cứu giúp chị Hoa Hoa, cứu giúp nhiều cô gái ở đó hơn nữa.
Nhưng bây giờ tôi, lại quá yếu ớt, ngay cả bản thân mình, cũng đang mắc kẹt trong khó khăn.
Khi rời bệnh viện, tôi đã quyết định từ bỏ kế hoạch thi sau đại học, đi tìm một công việc có mức lương khá.
Trên đường về, điện thoại bỗng nhiên reo vài tiếng.
Tôi mở điện thoại ra, thấy là một người bạn chung trong hội.
Người đó đã gửi cho tôi đến tận mười thông báo chuyển tiền.
Nhìn những con số 0 không đếm xuể, tôi biết đó là tiền từ Phó Thừa Hựu.
Nhưng trong lòng tôi, không hề có chút dao động nào.
Nếu đêm hôm đó, tôi xin Phó Thừa Hựu cho mượn năm vạn tệ.
Nếu anh ta không từ chối, và ngay lập tức rộng rãi chi ra một khoản lớn.
Có lẽ tôi vẫn không thể nỡ lòng và nói chia tay.
Một chiếc áo bông mùa hè hay chiếc quạt cỏ mùa đông, giống như sự giúp đỡ muộn màng, vô dụng.
Tôi không nhấn vào thông báo.
Vài phút sau, điện thoại của người bạn kia gọi tới.
Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ấn nút nghe.
“Lâm Sương.”
Giọng nói của Phó Thừa Hựu có chút trầm khàn.
Chỉ trong ba ngày.
Anh ta dường như đã từ người bạn trai biến thành người của một thế giới khác.
“Có chuyện gì không?”
“Em đang ở đâu?”
“Chuẩn bị về nhà.”
Bên kia điện thoại, Phó Thừa Hựu dường như bỗng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy anh đợi em ở nhà.”
Anh ta nói xong liền cúp máy.
Căn nhà mà gọi là “nhà”, có lẽ là sự hào phóng duy nhất của Phó Thừa Hựu dành cho tôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học năm cuối, tôi chuyển vào căn hộ này, bắt đầu chuẩn bị thi sau đại học.
Căn hộ là của Phó Thừa Hựu.
Nhưng bên trong có một số đồ đạc là của tôi.
Vì chúng tôi đã chia tay, đương nhiên là tôi phải thu dọn đồ đạc của mình đi.
Khi mở cửa, tôi ngẩn ngơ một chốc.
Không khí trong phòng rất tệ.
Nồng nặc mùi thuốc lá và rượu.
Phó Thừa Hựu ngồi trên sofa, áo sơ mi nhàu nát.
Tóc cũng rối bời, dường như chưa hề được chải chuốt.
Tôi thay dép bước vào.
“Lâm Sương.”
Phó Thừa Hựu đứng dậy, tiến về phía tôi.
Anh ta dang tay ra muốn ôm tôi.
Nhưng tôi lảng tránh.
“Phó Thừa Hựu, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Hôm nay tôi trở lại, chỉ là để lấy đồ của mình thôi.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta.
Có lẽ những ngày này anh ta không ngủ nhiều.
Dưới mắt quầng thâm, khuôn mặt rất tiều tụy.
Trên người anh ta, thậm chí còn mặc chiếc áo sơ mi cách đây ba ngày.
Điều này khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Phó Thừa Hựu là người bị bệnh sạch sẽ.
“Lâm Sương, em vẫn còn giận.”
Tôi lắc đầu.
You cannot copy content of this page
Bình luận