Danh sách chương

Từ đó, tôi cuối cùng cũng có được vài ngày yên bình.

 

Hạ Nam Tu đã liên lạc với tôi giữa chừng, hỏi tôi có phải đã về nhà không nhưng tôi không trả lời.

 

Cảm xúc của tôi đối với anh hiện tại khá phức tạp, tôi không muốn mình ảo tưởng không cần thiết.

 

Đám cưới của em họ đến như đã định.

 

Tôi đứng trước cửa khách sạn, lo lắng nhìn ngó.

 

Vương Lâm Thành nói chỉ còn 10 phút nữa là đến, nhưng đã nửa ngày rồi không thấy bóng dáng.

 

Mẹ tôi còn sốt ruột hơn tôi, liên tục hỏi bạn trai tôi đã đến chưa?

 

Bà đã khoe khoang trước mặt họ hàng một hồi, nếu để bà ấy mất mặt, thì bà ấy thật sự sẽ giết con gái mình đấy.

 

Tên Vương Lâm Thành này, sao lại không nghe máy.

 

Cuối cùng điện thoại cũng thông.

 

“A lô, anh đang ở đâu vậy? Đám cưới sắp bắt đầu rồi, mau tới đi.”

 

“Xin lỗi, xin lỗi, Thư ký Trần, tôi không thể tới được. Hạ tổng tìm tôi có việc gấp.”

 

“Cái gì?”

 

“Thật sự xin lỗi.”

 

Nói xong, Vương Lâm Thành cúp máy.

 

Tôi tức giận giậm chân, tên Hạ Nam Tu này chắc chắn là cố ý, biết rõ hôm nay là ngày gì mà cố tình làm cho tôi khó xử.

 

Không kịp đợi để nổi giận.

 

Việc cấp bách là tôi phải nhanh chóng đi xoa dịu tình hình với mẹ tôi.

 

Tôi vừa ngồi xuống bên cạnh mẹ.

 

Một vị họ hàng không biết điều liền hỏi ngay.

 

“Noãn Noãn, bạn trai của cô đâu? Sao chưa tới?”

 

Đúng là nhắc tới đâu xui xẻo tới đó.

 

“Bạn trai của Noãn Noãn là một người thuộc giới tinh anh, bận lắm, chắc là có việc bị chậm trễ rồi.”

 

Tôi cười gượng.

 

Nhưng mọi người vẫn không chịu tha cho tôi.

 

“Thật sao? Noãn Noãn, đừng để cuối cùng lại bảo anh ấy không thể đến nhé.”

 

“Không phải là không dám gặp người nên mới không đến chứ?”

 

“Noãn Noãn, đừng vì thấy em họ lấy được người tốt mà tự bịa ra một người bạn trai không tồn tại nhé.”

 

Mợ cũng nhân cơ hội này để dìm hàng tôi một cái, những người họ hàng bên cạnh cũng đồng thanh tán thành.

 

Những người họ hàng “tốt bụng” đều đang chờ đợi để xem kịch hay của tôi.

 

Tôi lạnh lùng quan sát nhóm họ hàng “thân thiết” này.

 

Mẹ tôi véo mạnh một cái vào đùi tôi.

 

“Uiiiii!”

 

Được rồi, tôi không thể chịu nổi nữa.

 

Tôi cố gắng giữ nụ cười.

 

“Mọi người nghe tôi nói, bạn trai tôi là…”

 

16

 

Đúng lúc đó, một tiếng ồn ào bất ngờ vang lên từ cửa ra vào, mọi người đều hướng ánh mắt về phía cửa.

 

Một bóng dáng cao ráo, ăn mặc chỉnh tề từ từ hiện rõ trong tầm mắt tôi.

 

“Hạ Nam Tu.”

 

Tôi ngạc nhiên đứng bật dậy.

 

Hạ Nam Tu thấy tôi, nở nụ cười và bước nhanh về phía tôi.

 

Anh ấy đến bên cạnh tôi, thân mật ôm vai tôi.

 

“Xin lỗi, Noãn Noãn, anh đến muộn.”

 

Tôi mở to mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

“Chị họ, sao chị không nói trước rằng Hạ tổng là bạn trai của chị?”

 

Em rể tôi tỏ ra nịnh nọt, chỉ thiếu nước cúi đầu cúi lưng. 

 

Cậu ta thật là biết nhìn mặt mà ứng xử, trước đây luôn gọi tôi bằng tên thôi. 

 

Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ta gọi tôi là chị họ.

 

Họ hàng cũng bắt đầu xì xào bàn tán, người có mắt đều thấy được Hạ Nam Tu không phải người tầm thường.

 

Vẻ mặt của mợ tôi thay đổi liên tục.

 

Hạ Nam Tu tỏ ra bình tĩnh như thể mọi chuyện đều rất bình thường.

 

Anh nhìn tôi với ánh mắt chiều chuộng.

 

“Không có gì phải nói cả, cô ấy luôn không muốn quá chú ý, là tôi lì lợm đeo bám theo.”

 

Vừa dứt lời, anh lấy ra một chiếc phong bì đỏ thật dày tặng cho em rể.

 

“Chúc mừng hạnh phúc!”

 

Tôi nghe thấy tiếng thở dài ngạc nhiên từ những người xung quanh.

 

Dù tiền không phải của tôi, nhưng tôi cũng thấy tiếc. 

 

Hạ Nam Tu với tôi thì keo kiệt, với người khác lại hào phóng thế.

 

Vẻ mặt mợ tôi lập tức tươi cười rạng rỡ.

 

Người họ hàng từ thái độ hung hăng lúc trước giờ trở nên thân thiện và dễ mến.

 

Em rể tôi càng lo không tiếp đãi chu đáo, thỉnh thoảng lại tới chúc rượu.

 

Đây là lần đầu tiên trong hơn 20 năm sống, tôi thấy mẹ tôi cười tươi lâu đến vậy.

 

Tôi thực sự sợ rằng khuôn mặt của mẹ tôi sẽ cười nát ra.

 

Có lẽ mọi chuyện quá kỳ ảo, giữa chừng mẹ tôi còn hỏi tôi.

 

“Người bạn trai này không phải con thuê về đấy chứ?”

 

Tôi muốn nói rằng tôi thật sự đã thuê một người, nhưng anh ta đã bỏ rơi tôi.

 

17

 

Khi đám cưới kết thúc, đã là rất muộn.

 

Tôi chuẩn bị đưa bố mẹ về nhà.

 

Mẹ tôi kéo tay Hạ Nam Tu, mãi không chịu buông.

 

“Tiểu Tu à, lát nữa con ở đâu thế?”

 

“Mẹ ơi, nhiều khách sạn lắm, anh ấy có đầy chỗ để đi mà.”

 

Tôi liếc nhìn Hạ Nam Tu.

 

Hi vọng anh hiểu ý, nhanh chóng rời đi.

 

Nhưng tên Hạ Nam Tu này lại giả vờ tội nghiệp.

 

“Chú, cô, có vẻ như Noãn Noãn không mấy hoan nghênh cháu, vậy cháu sẽ tìm chỗ nào đó để ở tạm vậy.”

 

Mẹ tôi không thể nghe được những lời này, ánh mắt hung tợn nhìn tôi một cái.

 

“Đi, về nhà với cô, nó không hoan nghênh con thì cô chào đón con.”

 

Không ngờ bố tôi cũng đứng về phía mẹ, hoàn toàn bỏ qua ý kiến của tôi.

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page