Danh sách chương

“Công ty không bao giờ làm khó bất kỳ ai nỗ lực hết mình, chỉ cần cô thể hiện tốt, thưởng nóng hay gì đó không phải vấn đề.”

 

Kẻ tư bản đáng ghét, bỗng dưng tôi thấy những gì trước đây làm với anh chẳng hề quá đáng chút nào.

 

Ngón tay dài của Hạ Nam Tu lướt qua các tài liệu trong tay một cách thờ ơ.

 

“Hạ tổng, nếu anh không có gì khác thì tôi xin phép ra ngoài trước.”

 

“Còn nữa, đừng đi khắp nơi lan truyền tin đồn không có thật.”

 

Tôi…

 

“Ra ngoài đi.”

 

6

 

Buổi tối, Hạ Nam Tu đã dẫn tôi đi tham gia tiệc rượu.

 

“Hạ tổng, tôi chúc anh một ly. Hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn nữa.”

 

Một ông chú trung niên bụng phệ mỉm cười nịnh nọt với Hạ Nam Tu.

 

Hạ Nam Tu chỉ gật đầu và mỉm cười như người ở trên cao.

 

Anh ấy đẩy ly rượu về phía tôi. 

 

Tôi hiểu ý, liền cầm lấy ly rượu.

 

“Vương tổng, Hạ tổng hôm nay không tiện uống rượu, tôi sẽ uống thay Hạ tổng ly này.”

 

Tôi cầm lên và uống cạn ly rượu.

 

Những người đến chúc rượu Hạ Nam Tu liên tục, tôi đã nhận lời uống hết.

 

Thực ra tửu lượng của tôi cũng khá tốt.

 

Do buổi sáng Hạ Nam Tu cho tôi ăn chiếc bánh, khiến tôi nghẹn đến mức bữa trưa không thèm ăn.

 

Cả ngày không ăn gì, lại uống khá nhiều rượu.

 

Dạ dày của tôi đã bắt đầu phản ứng.

 

“Một ly nữa với Hạ tổng.” 

 

Lại có người đến.

 

Tôi dùng tay trái ấn mạnh vào bụng, trong lòng thầm than.

 

Đành ngậm ngùi cầm chiếc ly lên.

 

Hạ Nam Tu lấy chiếc ly từ tay tôi và uống cạn.

 

Anh ấy quay người trò chuyện vui vẻ với người khác.

 

Ồ, có vẻ như không còn việc gì cho tôi nữa rồi.

 

Tôi tranh thủ nhét một ít đồ ăn vào bụng, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

 

Là người mới đang trong thời gian thử việc, tôi lại tự nguyện đứng ra uống thay Hạ Nam Tu.

 

Nhưng không hiểu sao, vẻ mặt của Hạ Nam Tu càng lúc càng trở nên khó coi.

 

Sau khi bữa tiệc kết thúc.

 

Tôi lảo đảo đi theo sau lưng Hạ Nam Tu.

 

Đang lúc sắp ngã, may mà Hạ Nam Tu kịp thời đỡ lấy tôi.

 

Tôi mơ hồ nói. 

 

“Cảm… cảm ơn!”

 

“Vẫn ở chỗ cũ à?”

 

Tôi ngốc nghếch gật đầu.

 

Hạ Nam Tu thở dài khẽ như không muốn ai nghe thấy.

 

“Không tiến bộ chút nào.”

 

7

 

Một chiếc Bentley nhanh chóng lao vào khu chung cư cũ kỹ trong đêm tối.

 

“Bạn trai cô có ở nhà không?”

 

Tôi chớp mắt, nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ.

 

“Không phải anh đang ở đây sao?”

 

Hạ Nam Tu đẩy mặt tôi ra.

 

“Chúng ta đã chia tay rồi.”

 

Giọng điệu ấy sao mà có vẻ oán trách thế.

 

Bỗng nhiên, tôi bật khóc và hát lên.

 

“Chia tay vui vẻ, chúc anh hạnh phúc, anh sẽ gặp được người tốt hơn…”

 

Tiếng khóc nức nở của tôi thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.

 

Hạ Nam Tu không còn cách nào khác, đành bế tôi lên lầu.

 

Trong vòng tay anh, tôi không hề ngoan ngoãn, sờ soạng lung tung trên người anh.

 

“Cái ván giặt của cậu đâu rồi? Sao lại nổi mụn thế?”

 

Hạ Nam Tu khàn giọng.

 

“Đừng có sờ loạn!”

 

Tôi vẫn làm theo ý mình, thậm chí còn nặn mạnh cái mụn trên mặt anh ấy.

 

Hạ Nam Tu thở dài một tiếng, đổi tư thế, và vác tôi lên vai.

 

8

 

Hạ Nam Tu bước vào phòng và ném tôi lên giường như một túi vải rách.

 

Các nút áo sơ mi của tôi trong lúc vùng vẫy đã không biết bị tháo ra mấy cái từ bao giờ.

 

Toàn thân trắng trẻo, cảnh xuân. Hiện ra

 

Cơ thể Hạ Nam Tu bắt đầu nóng lên một cách không tự chủ.

 

Tôi bắt đầu cởi quần áo trên giường theo thói quen, nhưng cái cài áo ngực lại cứ không thể nào mở ra.

 

“Xoạch” một tiếng.

 

Một bàn tay lạnh lẽo mở được nút cài.

 

Cảm giác quen thuộc khiến tôi run rẩy.

 

Tôi quay người ôm lấy cổ anh, cẩn thận nhìn khuôn mặt anh, lẩm bẩm.

 

“Hạ Nam Tu? Không đúng, sao tôi lại mộng xuân nữa chứ?”

 

Khóe miệng Hạ Nam Tu hơi cong lên một chút. 

 

Anh ấy cúi xuống, giọng nói trầm ấm và lôi cuốn vang vọng bên tai tôi.

 

“Muốn không?”

 

Tai tôi bỗng nhiên nóng lên không tự chủ.

 

Mắt ướt át của tôi nháy nháy một cái, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

 

“Đây là tại em đã chọc ghẹo tôi đấy.”

 

Người đàn ông liền cúi xuống linh hoạt bẻ khóa hàm răng của tôi, không kiêng nể gì mà xâm chiếm từng tấc đất của tôi.

 

Anh không ngừng đòi hỏi, tấn công và chiếm đoạt.

 

Tôi cảm thấy toàn thân mệt mỏi, mềm nhũn trên giường.

 

“Đưa em đi tắm nhé.”

 

“Không, nằm mơ cần gì tắm rửa.”

 

Người đàn ông không cho tôi nói thêm, mà bế tôi vào phòng tắm.

 

Hạ Nam Tu bật vòi hoa sen, không bao lâu, hơi nước nóng bốc lên bao phủ lấy hai người.

 

Anh dựa tôi vào tường, bức tường lạnh giá khiến tôi không nhịn được mà run rẩy.

 

Anh không nói một lời mà cắn vào môi dưới của tôi, bàn tay to lớn vuốt ve eo thon của tôi.

 

Hơi thở của hai người dần trở nên hỗn loạn.

 

9

 

Ánh nắng sớm lọt qua cửa sổ, rải rác trên hai thân thể đang ôm nhau ngủ.

 

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ khung cảnh yên bình.

 

Cơ thể tôi bị người ta lắc mạnh.

 

Tôi bực bội đẩy tay anh ta ra, phàn nàn không hài lòng.

 

“Đừng làm phiền tôi!”

 

Người đó vẫn không từ bỏ, lắc mạnh hơn lúc đầu.

 

“Điện thoại của em đây.”

 

Giọng đàn ông? Tôi bật dậy ngay lập tức.

 

Hạ Nam Tu ném điện thoại cho tôi, rồi tự mình mặc quần áo.

 

“Rầm!”

 

Tiếng đóng cửa mạnh, cho đến khi bóng lưng Hạ Nam Tu biến mất trước mắt tôi.

 

Tôi mới tỉnh táo trở lại. 

 

Hóa ra hôm qua không phải là mộng xuân.

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page