Danh sách chương

Cẩm Dao

Chương 50: Hắn bị phạt

Thế nhưng, bà cụ lại chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi xem ý của A Du là gì.

Phải hỏi A Du xem con bé muốn làm một tiểu thư cành vàng lá ngọc, được người khác che chở an ổn dưới đôi cánh của mình, hay là muốn tự mình bày mưu tính kế, một mình đương đầu với tất cả.

Lão thái thái nhìn Chử Du với vẻ mặt phức tạp, trong mắt tràn ngập sự đau lòng.

Nếu không phải lần này A Du tận mắt chứng kiến người trong lòng buông lời phỉ báng, có lẽ nàng cũng sẽ không nảy sinh ra suy nghĩ như vậy.

Đứa con gái cưng mà họ đã dốc hết tâm tư để bảo vệ, cuối cùng vẫn bị người ta ức hiếp mất rồi.

Lão thái thái vuốt ve gương mặt Chử Du, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên má nàng.

Tiểu Du Nhi của bà cụ, thật sự đã trưởng thành rồi.

Có lẽ, đã đến lúc họ nên buông tay rồi.

Không biết đã qua bao lâu, lão thái thái mới hiền từ cười nói: “A Du, con về trước đi, để tổ mẫu suy nghĩ kỹ một chút.”

Chử Du ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn tổ mẫu.”

Sau khi Chử Du rời đi, lão thái thái ngồi ở Từ Minh Đường một lúc lâu rồi mới cho gọi Tô ma ma đến: “Ngươi đi mời đại phu nhân đến đây dùng bữa tối với ta.”

Những lời vừa rồi của Chử Du, Tô ma ma đương nhiên đều đã nghe thấy.

Lúc này thấy lão thái thái muốn mời đại phu nhân đến, bà ấy liền biết lão thái thái đã định thuận theo ý của Ngũ cô nương, bèn cúi đầu đáp: “Vâng.”

“À phải rồi, ngươi lựa lúc nào rảnh rỗi thì đi đón Lương ma ma về đây đi. Ngũ cô nương đã lớn rồi, hai nha hoàn bên cạnh con bé tuổi còn quá nhỏ, vẫn cần có một ma ma giúp đỡ quán xuyến Trích Tinh Viện mới được.”

Lương ma ma là người bên nhà mẹ đẻ của Chử lão thái thái, đã từng hầu hạ lão thái thái một thời gian. Khi Chử Du mới vài tuổi, lão thái thái đã nhắm trúng Lương ma ma, định để sau này bà ấy làm ma ma hồi môn cho Chử Du, nên đã để Lương ma ma quay về nhà mẹ đẻ hầu hạ bên cạnh chủ mẫu, đợi đến trước khi Chử Du xuất giá mới đón bà ấy về.

Tô ma ma biết rằng lão thái thái thay đổi ý định lúc này, phần lớn là vì những lời nói vừa rồi của Ngũ cô nương.

“Vâng, ngày mai lão nô sẽ đích thân đi một chuyến.”

“Ngươi làm việc ta đương nhiên rất yên tâm, đi đi.” Lão thái thái mỉm cười nói.

Tô ma ma cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.

Chử Tranh vì hôm qua bị phạt quân côn nên hôm nay không đến quân doanh.

Cũng không phải vì thân thể không chịu nổi, mà là sợ chuyện này truyền ra ngoài, sau này sẽ khó ăn nói với Hoắc gia .

Dù sao thì, vừa bị phạt quân côn mà vẫn có thể đi làm, sự qua loa trong đó ai nhìn vào cũng thấy rõ.

Không thể đến quân doanh, ở trong phủ quả thực rất khó chịu, Chử Tranh liền nghĩ đến chuyện phải đi xin lỗi Ngụy Ngọc, bèn cho thuộc hạ là Minh Tư đến phủ Thuận Nghĩa Hầu đưa thiệp, mời Ngụy Ngọc ra ngoài gặp mặt.

Minh Tư chính là người đàn ông vạm vỡ đã mời Ngụy Ngọc đến hậu viện Chử gia lần trước.

Chử Tranh đợi mãi đợi mãi mà vẫn chưa thấy Minh Tư về phủ. Ngay lúc hắn mất kiên nhẫn định tự mình ra ngoài, Minh Tư mới vội vã trở về, bẩm báo: “Tướng quân, Ngụy thế tử không thể ra khỏi phủ được ạ.”

Chử Tranh nhíu mày: “Tại sao?”

“Ngụy thế tử đêm qua đã bị phạt gia pháp, sáng nay liền phát sốt, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Chử Tranh lập tức sững người, cao giọng hỏi: “Là vì chuyện hôm qua sao?”

“Vâng.”

“Không phải là phạt cho có lệ chứ?”

Không thể trách hắn có thắc mắc này, dù sao thì hắn và tam đệ cũng vừa mới bị phạt quân côn, bây giờ vẫn có thể chạy nhảy tung tăng như thường.

“Không phải đâu ạ, ty chức đã trèo tường vào trong, tự mình bắt mạch cho ngài ấy rồi.”

Vẻ mặt Chử Tranh lập tức hiện lên một tia mất kiên nhẫn và tức giận. Tên Thuận Nghĩa Hầu này thật đúng là không ra gì, đối với con trai ruột của mình mà cũng có thể ra tay nặng như vậy.

“Không để lộ thân phận chứ?”

Hôm qua Ngụy Ngọc mới phá hỏng lễ đính hôn của hai nhà Chử Cảnh, hôm nay Chử Tranh đã đến đưa thiệp, nếu để kẻ có lòng dạ biết được, lại là một phiền phức không nhỏ.

“Không có ạ. Ty chức đã cho một tiểu binh lạ mặt ở dưới thay quần áo rồi đi đưa thiệp, chỉ nói là bạn tốt của Ngụy thế tử, mời ngài ấy ra ngoài uống rượu. Sau khi biết Ngụy thế tử chưa tỉnh, ty chức liền lặng lẽ vào trong để thăm dò hư thực.” Minh Tư đáp lời một cách rành mạch.

Chử Tranh im lặng một lúc, rồi có chút nghi ngờ: “Không có ai phát hiện ra sao?”

Dù sao Thuận Nghĩa Hầu phủ cũng là một phủ Hầu, sao phòng vệ lại có thể lỏng lẻo đến thế, để người ta đột nhập vào tận phòng của thế tử mà cũng không phát hiện ra chứ?

Sắc mặt Minh Tư có chút phức tạp, gã im lặng một lúc rồi mới nói: “Sân viện của Ngụy thế tử… không có mấy người hầu hạ ạ.”

 

Hết Chương 50: Hắn bị phạt.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page